Trong quá trình xem bệnh, Bùi Túc vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Quân Ninh, vừa thấy các thái y rời đi, liền nhanh chóng ngồi xuống cầm tay nàng.
Mà các thái y chỉ coi như không nhìn thấy, lúc trước tứ công chúa quỳ trước Càn Thanh Điện hơn ba canh giờ, mấy thái y này có ai là chưa thành tinh, sau khi nghe ngóng một chút liền biết công chúa Nghi Gia quỳ vì con tin Bắc Hạo là Bùi Túc, bây giờ chuyện này đã sắp truyền khắp kinh thành rồi.
Công chúa Nghi Gia và con tin Bùi Túc vừa gặp đã yêu, thậm chí công chúa còn không tiếc vì hắn mà đắc tội bệ hạ, quỳ trước Càn Thanh Điện cầu xin bệ hạ khiến vô số người cảm động. Còn chuyện không mai mối mà đã tằng tịu với nhau gì đó, lén lút trao nhận linh tinh lại không truyền ra một chút nào. Hai mẹ con hoàng hậu vốn dĩ muốn thò tay vào quấy rối nhưng tiếc là phái ra bao nhiêu người cũng không thể làm nên trò trống gì, vừa ra ngoài đã bị mấy thế lực chèn ép xuống.
Cho nên các thái y rất tự nhiên mà bỏ qua một người sống lớn như vậy giữa Trường Nhạc Cung. Đến cả hoàng đế cũng không thèm để ý, bọn họ cứ chen vào nói không hợp quy củ có khác nào là muốn đi chết không? Bây giờ hoàng thượng đang rất tức giận, ai mà dám xông tới thì nhất định sẽ bị dùng để trút giận. Mất mũ quan trên đầu là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
Mà lúc này Bùi Túc lại hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến các thái y, vẫn luôn nắm tay Quân Ninh, nhìn khuôn mặt nhỏ không còn chút máu của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một đám cảm xúc khó có thể miêu tả: Có chút đau, có chút khó chịu, có chút thất bại.. Một đám cảm xúc dính lại với nhau khiến hắn không phân biệt nổi.
Sau đó hắn nâng bàn tay lạnh lẽo kia lên môi, nhẹ nhàng hôn một chút: "Chờ nàng tỉnh lại, chúng ta liền thành thân.."
Từ nay về sau, thê tử của hắn vĩnh viễn chỉ có thể là Lý Quân Ninh, đến chết cũng không phai!
Cả đời này của Bùi Túc chỉ sợ là chỉ thổ lộ lần này thôi nhưng tiếc là Quân Ninh đã hôn mê bất tỉnh, không có nghe thấy. Mà Tiểu Mãn đứng sau lưng hầu hạ hai người lại vô cùng vui vẻ, vui vẻ vì công chúa và công tử Bùi Túc cuối cùng cũng có thể trở thành một đôi, hơn nữa còn vì một loại khát vọng bí mật trong lòng được thỏa mãn mà âm thầm hưng phấn.
Nàng ta không hiểu loại tâm trạng này lắm. Nếu lúc này Quân Ninh còn tỉnh, nhất định sẽ nói cho nàng ta cảm giác thỏa mãn này xuất hiện là vì cp nàng ta ghép cuối cùng cũng thành sự thật nên mới có thể lén lút mà hưng phấn như vậy!
Nhưng mà Tiểu Mãn cảm thấy hiện tại bầu không khí giữa công chúa nhà nàng ta và công tử Bùi Túc thật sự là quá tốt đẹp, cho dù nàng ta vẫn muốn đứng xem thêm một chút nhưng vẫn tự hiểu lấy mà nhanh chóng rời đi để tránh sự tồn tại của mình phá hủy hình ảnh tốt đẹp trước mắt này.
Vì vậy Tiểu Mãn rón ra rón rén mà đi ra ngoài, sau đó lén lút đóng cửa giúp hai người trong phòng.
Trong phòng, Bùi Túc vẫn nắm tay Quân Ninh, chăm chú nhìn nàng.