"Chờ thêm chút nữa, ta tin anh ấy sẽ đến." Nam Tầm khẳng định chắc nịch.
Tiểu Bát im lặng một lát rồi đồng ý: "Trực giác của ngươi có vẻ đúng hơn ta, thế thì chờ thêm đi."
Dù sao nó tiêu dao tự tại trong không gian, còn Nam Tầm ngoài kia mới phải ngày ngày ăn cá sống, lẻ loi không ai bầu bạn, thảm hơn cả người tối cổ. Nó cũng đau lòng thay.
Nam Tầm cứ tiếp tục vòng lặp buồn tẻ giữa đại dương mãi tận hơn nửa tháng sau, Tiểu Bát đột nhiên trầm trồ: "Nam Tầm, đại Boss ghê gớm thật! Hắn tóm gọn cả ổ sát thủ rồi! Hầu gái kia cũng sa lưới!"
Nam Tầm lập tức hỏi: "Còn chủ mưu thì sao? Tìm ra không?"
Tiểu Bát: "Kẻ gọi đến đặt đơn bóp méo giọng nên chính đám sát thủ cũng không biết là ai. Có điều đại Boss đã xác định là Tần Văn, chỉ tiếc ả này rất xảo quyệt, thế mà trốn mất rồi. Chậc, gia nghiệp nhà họ Tần cũng chẳng thèm lưu luyến. Mà nhá, với sự xảo trá của ả, có khi đã tẩu tán được một món kha khá từ lâu. Cả đời khẳng định không cần lo cơm áo."
Nam Tầm cười cười: "Ta dự đoán là sau vụ này, Ngụy Xương sẽ về sớm thôi."
Tiểu Bát: "Vì sao?"
Nam Tầm: "Trực giác."
Tiểu Bát: "Trực giác không ăn được, ngươi nên đi kiếm ăn."
Nam Tầm cảm thấy số mình không đỏ cũng chẳng quá đen, nhưng lần này lại đụng phải một con cá mập ăn thịt người khổng lồ, mà nó rõ ràng coi cô là mồi.
Cân đo thần tốc sức chiến đấu của hai phe, Nam Tầm nhanh chóng quyết định sách lược, chỉ một chữ: Chạy!
Nam Tầm cũng không rõ mình chạy được bao xa, chỉ biết đến khi cô cắt đuôi được nó thì sắc trời đã nhá nhem.
Con cá mập này tuyệt đối không biết đến người cá, nếu không đã biết khó mà lui không đuổi theo không buông như vậy, Nam Tầm nghĩ thầm.
Cô lết lên một tảng đá ngầm, thở dốc.
Tiểu Bát tán thưởng tự đáy lòng: "Ngươi vừa rồi chạy trốn siêu nhanh, gia rất là ấn tượng."
Nam Tầm: "Chạy trốn sao không nhanh cho được. Dưới biển thật đáng sợ, ta muốn về đất liền cơ."
Tiểu Bát: "Tuy vừa rồi ta khen ngươi, nhưng có lẽ ngươi không biết mình là thể loại chậm chạp nhất trong đám người cá luôn đấy. Aizz... Đúng là bị đại Boss chiều hư cả người rồi."
Nam Tầm: ...
Nam Tầm nhìn biển cả mênh mông vô bờ trước mắt, khuôn trăng chưa đầy mới nhú lên từ phía đông, nơi trời biển nối liền soi tỏ bóng trăng sáng ngời trên nền nước xanh thăm thẳm. Sóng biển xô đẩy nhau đánh vỡ đĩa ngọc thành từng mảnh, chở đi muôn hướng, tạo thành dải bạc dài nối nhau dập dờn trên đại dương bao la.
Một chú cá heo đột ngột nhảy vọt lên, in bóng mình lên mặt biển bạc, vẽ ra một đường cong duyên dáng rồi trở lại dưới nước.
"Biển cả tuy hiểm nguy, nhưng cũng thực tráng lệ." Nam Tầm cảm thán.
Bỗng một tiếng "rầm" phát ra từ sau lưng, Nam Tầm biến sắc quay ngoắt đầu nhìn lại, thấy có bọt nước bị đập lên.
"Tiểu Bát, gì đó?"
Tiểu Bát cũng giật mình: "Không biết, ta cũng không thấy rõ."
Không bao lâu, một cái đầu dè dặt trồi lên.
Nam Tầm nhìn thấy gương mặt ấy, đồng tử hơi co rụt lại.
Con người?
Không, là người cá!
Người cá này mang đôi mắt màu thiên thanh, mái tóc dài bập bềnh trong nước lại xanh đen giống Nam Tầm. Cô nàng rất xinh đẹp, khuôn mặt có vẻ còn trẻ con hơn cô.
Cô nàng đầy tò mò nhìn chằm chằm Nam Tầm đang ngồi trên phiến đá.
Tiểu Bát lập tức chửi thề: "Định mệnh! Số ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi, công chúa người cá mà cũng gặp được!"
"Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm chứ, cậu cũng là người cá lam à?" Đối phương mở lời trước, đương nhiên không phải bằng tiếng người mà bằng sóng âm dùng để giao tiếp của người cá.
Nam Tầm gật gật đầu, ngay sau đó nghĩ tới có khi cô nàng không hiểu động tác này nghĩa là gì, nên dùng sóng âm đáp: "Đúng vậy, tớ là người cá lam, nhưng huyết thống không cao quý như cậu. Vì sao cậu lại ở đây?"
Dường như xác nhận được Nam Tầm không nguy hiểm, cô nàng bơi lại gần rồi cũng bò lên trên đá ngầm, phô chiếc đuôi cá của mình.
Nam Tầm phát hiện chiếc đuôi cá kia màu đậm hơn cô một chút. Của cô là lam nhạt, đối phương lại như màu kim cương xanh, dưới ánh trăng bàng bạc càng có vẻ lộng lẫy.
"Tớ trốn ra đó. Đây là lần thứ hai tớ chuồn được ra ngoài kể từ lần trước bị tóm về. Cậu thì sao? Cũng trốn ra à? Người cá lam cùng tuổi ở núi San hô tớ đều biết nhưng hình như chưa gặp cậu bao giờ." Công chúa tò mò hỏi Nam Tầm.
Vẻ ngây ngô đáng yêu của Nam Tầm đều là giả, nhưng cô nhìn ra được cô công chúa này thật sự không rành sự đời, vì vậy không nhịn được nhắc nhở: "Cậu không nên tự ý rời địa bàn của người cá, thế giới bên ngoài nguy hiểm vượt xa sức tưởng tượng của cậu."
Công chúa nở nụ cười: "Nhưng thế giới bên ngoài thật tươi đẹp, nếu không thì sao cậu chạy ra?"
Nam Tầm giải thích: "Tớ không chạy ra, mà là do lúc nhỏ đi lạc, sau đó không tìm thấy đường về."
Cô công chúa sửng sốt, hỏi ngay: "Vậy cậu muốn trở về không? Tớ nhớ rõ đường lắm, tớ có thể dẫn cậu đi về."
Nam Tầm im lặng hồi lâu, nhìn nơi phương xa, sóng âm dịu dàng: "Không cần, bây giờ tớ đã có nhà mới rồi."
Cô nàng nghe vậy càng tò mò: "Tất cả người cá đều ở trong núi San hô, chẳng lẽ cậu gặp được người cá khác? Nhà của các cậu ở đâu? Có an toàn không? Núi San hô có rất nhiều người cá đen oai hùng bảo vệ, cá mập lớn và cá ăn thịt chúng ta đều không dám bén mảng, nhưng thi thoảng họ cũng siêu phiền. Ví dụ như có đôi khi tớ vừa mới trốn ra đã bị túm về rồi.
Lần trước chắc là lần tớ bơi đi xa nhất. Cậu biết gì không? Tớ nhìn thấy con người! Còn cứu một bé giống đực loài người nữa. Bọn họ quả nhiên giống Phù thủy biển nói, ngoài không có đuôi thì nửa thân trên giống y hệt chúng ta, nhưng họ không đáng sợ như đã kể..."
Cô nàng thao thao bất tuyệt mãi, có lẽ cho rằng Nam Tầm là đồng bọn đầu tiên mình có thể chia sẻ bí mật.
Nam Tầm thở dài, thầm nghĩ: Đó là bởi vì cô tốt số không gặp phải người nào khủng bố, như là muốn mang cô đi giải phẫu.
"Lần trước một người cá đen bị thương vì đi tìm cậu, cậu biết không?" Nam Tầm đột nhiên hỏi.
Cô nàng sửng sốt, đáp: "Lần trước xác thật có một người cá đen trở về muộn, nhưng cậu ấy đâu có bị thương."
Rồi lại căm giận nói: "Tại cậu ấy nói gì với Phù thủy và cha mẹ mà sau đó họ trông coi tớ càng nghiêm ngặt."
Nam Tầm trông vẻ ngây thơ đơn thuần này của cô nàng mà thật sự cạn lời.
Người cá đen đã suýt bỏ mạng vì đi tìm cô đó, nàng công chúa bé bỏng ạ.
Tiểu Bát lên tiếng: "Ngươi đừng nói nữa, cứ để cô ấy như vậy đi."
Nam Tầm chợt than thở, hoang mang hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ở trước mặt đại Boss trông ta cũng như thế này à? Ngươi nói xem, nếu không phải ta, mà là công chúa người cá, anh ấy cũng sẽ cưng chiều cô ấy như cưng ta sao?"
Tiểu Bát khựng lại, bỗng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha... Ngươi đùa cái quái gì thế, công chúa người cá sẽ thơ ngây như ngươi rồi ôm ấp hôn hít với đại Boss lại còn chơi trò hai người xí hổ kia ư? Sẽ lười được bằng ngươi: đi đường, ăn cơm, mặc đồ đều phải nhờ đại Boss ư? Hay là giống ngươi học ngôn ngữ nhân loại chỉ trong nháy mắt, giao lưu không chút trắc trở? Ở nguyên thế giới, công chúa người cá chỉ biết nói tên khí vận tử và một ít từ ngữ đơn giản, không được 'thông minh' như ai đó."
Nam Tầm bật cười: "Nên là đối với anh ấy, ta độc nhất vô nhị phải không?"
Tiểu Bát tặc lưỡi: "Có phải độc nhất vô nhị hay không ta chịu. Nhưng nếu bất kì một người cá nào khác ở cạnh đại Boss chắc chắn không phải kiểu chung sống như các ngươi, bởi vì da mặt ngươi quá dày!"
Nam Tầm: "Tiểu Bát ngươi thật tuyệt vời!"
Tiểu Bát rùng mình: Đờ mờ, nó bảo Nam Tầm da mặt dày mà còn khen nó, chẳng lẽ chập mạch thật rồi?