Nam Tầm đồng ý: "Ta hiểu, giữ được tính mạng là trên hết. Chết rồi thì còn làm được trò trống gì nữa. Haizz... Ta chỉ nghĩ, nếu giờ ta và Ngụy Xương tách nhau, e sẽ khó gặp lại. À đúng rồi, giá trị ác niệm còn bao nhiêu?"
Tiểu Bát: "Vẫn còn 40. Nếu có thể đợi đến khi đại Boss đến thì ta cũng không muốn ngươi đi, nhưng ngư dân ở sông này hung hãn lắm, bị họ phát hiện là toi. Ngươi quên người cá đen rồi hả? Sức chiến đấu của hắn ghê gớm vậy còn bị bắt, huống chi yếu xìu như ngươi."
Ngập ngừng một chút, Tiểu Bát cảm xúc dạt dào nói: "Trong lòng ta, mạng sống của ngươi quan trọng hơn cả ác niệm của đại Boss."
Nam Tầm: "... Cảm động ghê ấy Tiểu Bát ạ. Nói cứ như ta là người cá lam thật vậy."
Tiểu Bát dỗi: "Nghỉ chơi!" Rồi nó bỗng đổi giọng: "Thực ra còn một cách khác. Đó là ngươi tìm bừa một người nào đó abcxyz, chờ biến ra chân hẵng đi tìm đại Boss?"
Nam Tầm: "... Ha hả, cút."
Tiểu Bát bật cười: "Đùa thôi, mặc dù thế giới nào ngươi ở cùng đại Boss đều không biết liêm sỉ, nhưng cũng chỉ với mỗi đại Boss, gia hiểu. Với lại nếu để hắn phát hiện ra, nói không chừng sẽ bốc hỏa đem ngươi đi giải phẫu luôn ấy."
Nam Tầm: ...
Cô bơi tới gần bờ giấu đuôi cá trong nước, lặng lẽ ngồi đợi. Đêm hôm thế này nhỡ chẳng may có người bắt gặp cũng không phát hiện ra điều bất thường. Tất nhiên cô không ngồi buồn mà nghe Tiểu Bát liên tục cập nhật tình hình bên nhà họ Tần: "Haizz... Cảnh sát quả nhiên không nghi ngờ ả điên kia, được cái đại Boss hành động nhanh thật, đã cử người điều tra nữ giúp việc rồi. Nhưng gia khẳng định không tìm được gì đâu, hình như thân phận của cô ta đều giả hết."
Nam Tầm hơi cau mày, không nói gì. Tiểu Bát thở dài: "Đại Boss trông không ổn lắm, mắt toàn tơ máu."
Mày Nam Tầm càng cau chặt hơn.
Ròng rã mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tiểu Bát nhắc trời sắp sáng, cô mới bất đắc dĩ nhảy xuống dòng nước đục ngầu.
"Tiểu Bát, ngươi xác định được vị trí biệt thự ven biển kia không?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát hơi ngạc nhiên: "Căn biệt thự mà ngươi ở cùng Ngụy Xương hơn hai tháng đấy á?"
"Tuy hơi xa nhưng với gia không thành vấn đề. Miễn không phải loại khoảng cách tính bằng tốc độ ánh sáng* trong thế giới kỷ nguyên vũ trụ là gia cân được tất, he he. Không giấu gì ngươi, gia có một món thần khí điều khiển bằng tinh thần lực vô cùng trâu bò. Chỉ cần rót linh lực vào là có thể trông xa ngàn dặm. Có điều khá hao linh lực và tinh thần, nên không lạm dụng được."
[* Theo những đo lường thực nghiệm, ánh sáng truyền đi trong chân không với vận tốc khoảng 300.000 km/s, theo đó năm ánh sáng là đơn vị đo chiều dài sử dụng trong đo khoảng cách thiên văn.]
Nam Tầm chẳng mấy bất ngờ, cô đã sớm đoán ra Tiểu Bát có thần khí xịn sò truyền hình trực tiếp mọi lúc mọi nơi rồi.
Tiểu Bát: "Ngươi thông minh ghê, biết đến biệt thự ven biển đợi đại Boss. Đi thôi, chúng ta qua đó luôn."
Tốc độ của người cá rất nhanh, nhưng trong dòng nước đục ngầu này thì kể cả được Tiểu Bát chỉ đường, tốc độ vẫn bị giảm đáng kể, phải mất khoảng tiếng rưỡi mới thuận lợi tới cửa biển. Ra tới biển, bùn cát đã ít đi nhiều. Nam Tầm bơi hướng đáy biển sâu, cảm giác hân hoan như chim về rừng bỗng ùa tới. Xét cho cùng thì cơ thể này cũng là người cá, nơi khao khát nhất vẫn là biển cả.
"Tiểu Bát, giờ nên bơi về hướng nào?"
Tiểu Bát sau hồi lâu im re tự dưng ho khan, trực giác mách bảo Nam Tầm sắp phải nghe chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, Tiểu Bát cất tiếng: "Báo cho ngươi một tin mừng, gia vừa mới liếc qua bên kia. Đại Boss vậy mà đã phát hiện cái đường hầm, đang chạy từ đó ra nè."
Nam Tầm: ...
"Ngươi đoán xem, giờ ta bơi về liệu có kịp chạm mặt đại Boss không?"
Tiểu Bát nghiêm túc phân tích: "Chưa tính tới lượng thuyền bè qua lại trên sông đang tăng dần, thì ngươi bơi thuần đã mất một tiếng rưỡi, thậm chí sẽ lâu hơn do ngược dòng. Trong khi đại Boss chỉ cần nửa giờ là ra khỏi mật đạo, ngươi nghĩ hắn sẽ ngớ ngẩn đứng bên bờ sông hơn một tiếng à?"
Một lúc sau Nam Tầm mới đáp: "Quả thực không khả thi. Dù quay lại mà người nhiều như thế cũng dễ bị lộ, trừ khi Ngụy Xương cấm cản hết tất cả thuyền bè. Hầy... Đi thôi, về biệt thự."
...
Nam Tầm hòa mình vào đại dương không lâu thì Ngụy Xương cũng đến cuối đường hầm. Lối ra là nắp cống thoát nước bỏ hoang bao quanh bởi cỏ dại rậm rạp vô cùng kín đáo.
Ngụy Xương lúc này trông cực kỳ nhếch nhác. Quần áo chỉn chu dính đầy bùn đen, tay và mặt trầy xước vì phải chui vào miệng hốc rồi bò trườn một quãng, có chỗ thậm chí rỉ máu hòa lẫn bùn đất, thoạt nhìn vừa bẩn vừa hôi.
Anh lia mắt nhìn quanh, thời điểm thấy con sông tử thần cách đó không xa chợt như nhận ra điều gì, vội vàng chạy qua.
Trời mới tờ mờ sáng, trên dòng sông cuồn cuộn thỉnh thoảng có vài chiếc thuyền đánh cá lướt qua.
Ngụy Xương thở dốc, gọi điện cho Phương Hằng. Nửa tiếng sau, Phương Hằng dẫn theo nhóm đàn em đuổi tới theo định vị, mượn thuyền và dụng cụ ngay gần đó. Ngụy Xương lên thuyền tự mình cầm lưới, như chẳng hề biết mệt mỏi luôn tay trục vớt mặc cho dáng vẻ lôi thôi.
Trong ấn tượng của Phương Hằng, Ngụy Xương từ trước đến nay là một người gọn gàng, ngăn nắp, luôn ăn mặc chỉnh tề, chú chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ thất thố này của anh.
Phương Hằng khẽ thở dài, đã không khuyên được thì chỉ có thể hy vọng chú và anh em có thể nhanh chóng tìm thấy gì đó. Chỉ trong nửa tiếng đã vớt được hai cái xác, nhưng nhìn vào mức độ phân hủy, ít nhất cũng chết năm, sáu năm.
Phương Hằng vẫn không hiểu nổi vì sao phải tốn nhiều công sức mang người ra ném xuống sông như vậy. Bắt được người, đương nhiên cũng có thể gϊếŧ luôn. Làm thế này chẳng phải càng rắc rối sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng là đối phương muốn Ngụy Xương không tìm được thi thể của Ngụy Lam. Nói cách khác, kẻ chủ mưu muốn Ngụy Lam sống không thấy người, chết cũng không thấy xác!
Nếu đúng là vậy, Phương Hằng ngược lại phải cảm ơn sự ác độc của ả, vì Ngụy Lam là người cá không sợ nước. Chẳng qua, không biết trước khi vứt cô bé xuống sông, ả giúp việc có...
Đến đây, chú lập tức dừng ngay lại. Tuyệt đối đừng! Cô Ngụy Lam tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
"Anh Ngụy!" Một cấp dưới chợt hét to: "Tìm thấy một tảng đá lớn, hình như buộc vào thứ gì đó, nặng quá em vớt lên không nổi."
Ngụy Xương nghe thế, bàn tay đang cầm lưới không kiềm được phát run.
"Tìm người xuống nước vớt lên." Anh khàn giọng ra lệnh.
May là Phương Hằng đã chuẩn bị vật tư sẵn sàng, có hai người mặc đồ lặn và mặt nạ dưỡng khí chìm xuống nước, không lâu sau trồi lên mang theo một cái bao tải rỗng.
Ngụy Xương gần như ngay lập tức giật lấy bao tải.
Không có vết máu, chứng tỏ người bị nhét vào không có thương tích.
Ngụy Xương thở phào nhẹ nhõm rồi quan sát tỉ mỉ vết rách. Dường như bị vật sắc cắt, ngoài ra, anh còn tìm được một chiếc vảy xanh nhạt gần như trong suốt ở trong bao.
Là Lam Lam của anh!