Ngụy Xương không những giàu có lại vô cùng chú trọng tiểu tiết, biệt thự nào của anh cũng có bể bơi nên đồ bơi luôn được chuẩn bị sẵn. Có điều anh chưa từng ngờ được trong tủ chỉ có mỗi quần bơi nam, không tồn tại đồ nữ.
Cái gì Phương Hằng đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ mỗi đồ bơi nữ là không.
Ngụy Xương ngó người cá nhỏ ngồi ngoan đằng sau đang nhìn mình bằng cặp mắt sáng ngời, nét mặt phấn khởi rõ ràng rất mong đợi hoạt động bơi lội tiếp theo. Anh bước tới trước mặt cô, lựa lời nói: "Lam Lam ơi, chú quên chuẩn bị đồ bơi cho cháu rồi. Hay ngày mai chúng ta hẵng xuống nước chơi nhé?"
Gương mặt nhỏ của Nam Tầm lập tức nhăn lại, vừa dỗi vừa khó hiểu chất vấn: "Chú, nói dối là sai. Ban nãy chú đồng ý rồi, không được đổi ý. Với cả, tại sao xuống nước phải mặc... đồ bơi? Cháu sống dưới biển bao năm có bao giờ mặc đâu."
Vừa nói, cô vừa chu miệng giật cái đầm trên người: "Bình thường chú mặc mấy bộ đồ này cho cháu, cháu cũng không quen, rất không muốn mặc."
Ngụy Xương chẳng biết nên giải thích vấn đề này với người cá nhỏ thế nào. Rồi bỗng, anh sực nhớ gì đó, bèn hỏi ngược lại: "Lam Lam, người cá các cháu giống đực giống cái đều ở trần ư?"
Nhớ khi xưa, ngày người cá nhỏ vẫn chưa biết nghĩa 2 chữ này, anh còn phải cởϊ áσ lộ da để làm ví dụ cho cô bé.
Nam Tầm trả lời: "Đúng vậy đó chú, người cá không mặc quần áo, mà cũng chẳng ai làm cái này."
Chỉ cần nghĩ tới cảnh bé người cá lớn lên trong tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn tiếp xúc với biết bao giống đực, mặt mày Ngụy Xương thoáng chốc sầm lại. Nhưng anh biết đây là tập quán của đối phương, nói cho cùng thì người cá cũng chỉ là sinh vật dưới đáy biển.
"Nghe nói tổ tiên người cá, giao nhân, do đuôi giống thuồng luồng nên giống cái thường dùng nguyên liệu dưới biển dệt giao tiêu*. Loại lụa ấy chống nước, mỏng như cánh ve. Chẳng lẽ truyền thuyết này là giả?"
[*Tiêu: lụa sống, làm từ tơ sống chưa qua xử lý.]
Nam Tầm suy nghĩ một lát rồi mù mờ lắc đầu: "Cháu cũng không rõ ạ. Từ nhỏ cháu đã lạc mất người nhà, một mình sống dưới đáy biển nên chưa từng gặp ai khác. Người cá da đen lần trước là đồng loại đầu tiên cháu gặp."
Ngụy Xương hơi bất ngờ, sâu trong lòng đột nhiên rục rịch mừng thầm.
Anh đoán được cô bé bị lạc khỏi bầy, bởi vì tài liệu ghi rằng người cá thường xuất hiện theo đàn. Chỉ là anh không ngờ Lam Lam đã là cô nhi từ rất nhỏ.
Khó trách, khó trách con bé đơn thuần như thế, hoàn toàn khác con người cá đen hung hăng hôm nọ. Khó trách lần trước khi gặp nó Lam Lam kích động, hưng phấn đến vậy. Sau bao năm mới được gặp lại đồng loại, sao có thể không kích động?
Nhưng rồi nghĩ đến bé người cá phải lang thang một mình dưới lòng biển sâu bao lâu, Ngụy Xương lại có chút đau lòng. Những năm ấy, Lam Lam không thấy cô đơn ư?
Cơ mà... khó khăn lắm mới gặp được đồng loại, khi đó sao lại từ bỏ cơ hội.
"Lam Lam, vì sao cháu không đi cùng con người cá nọ?" Ngụy Xương hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã cảm giác môi mình khô khốc, không kiềm được liếm liếm môi. Ấy thế, từ đầu đến cuối, tầm mắt anh luôn đặt trên mặt người cá nhỏ không hề dịch chuyển.
Nam Tầm nhìn Ngụy Xương, nói không cần nghĩ ngợi: "Bởi vì san hô vẫn còn trong tay chú mà."
Một câu làm tim anh như rớt vào hầm băng. Quả nhiên là vì thứ đó...
Nhưng giây kế tiếp, người cá nhỏ lại cười toét miệng, lộ ra hàng răng trắng sáng: "Cũng vì cháu thích cá của chú nữa. Mấy con cá chú đút cháu ăn ngon hơn đám cá dưới biển nhiều."
Ngụy Xương: ...
Nam Tầm tiếp tục giãi bày: "Ăn xong chú còn lau tay, lau miệng cho cháu. Mặc dù hơi phiền nhưng rất... rất dễ chịu. Với cả, chú đưa cháu lên thuyền chơi bài, lên điện thoại chơi game, cháu đều thích. Cháu còn chưa chơi đủ đâu."
Biết nguyên do thúc đẩy ý muốn ở lại của người cá nhỏ, tâm trạng Ngụy Xương cực kỳ phức tạp. Anh đây còn không hấp dẫn bằng mấy con cá và mấy trò bài bạc chán ngắt kia ư? Thế nhưng, khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên.
Xem ra ý tưởng lúc trước của anh là chính xác. Mới chiều chuộng một tí, người cá nhỏ đã cắn câu. Nếu anh cưng con bé hết nước hết cái, cưng đến độ Lam Lam quen với cuộc sống có anh phục vụ thì sao còn chịu rời đi nữa.
Ngụy Xương mưu tính trong lòng, Nam Tầm lại vòng về câu hỏi kia: "Vậy nên chú ơi, tại sao con người phải mặc quần áo ạ?"
Ngụy Xương giải thích: "Nhiệt độ cơ thể người dừng ở mức ổn định, nếu không mặc đồ sẽ lạnh. Cơ mà Lam Lam hẳn là động vật máu lạnh, có thể thay đổi nhiệt độ tùy theo môi trường xung quanh."
Nam Tầm cái hiểu cái không gật đầu, rồi lại quăng ra vấn đề khác: "Nhưng mà chú ơi, bây giờ không lạnh mà. Cháu cảm nhận được."
"... Quần áo ngoài giữ ấm còn có tác dụng che đậy." Ngụy Xương mất tự nhiên đưa thêm một lý do khác, tầm mắt anh thoáng đảo qua nơi nhô lên trước người người cá nhỏ, hạ giọng nói: "Đợi cháu lớn sẽ hiểu."
Nam Tầm không xoắn xuýt vấn đề này nữa, chẳng qua nhấn mạnh: "Chú, cháu lớn rồi. Tuy cháu đi lạc từ rất nhỏ, nhưng lúc đó đã hiểu rất nhiều chuyện, biết người cá cái mười lăm tuổi là trưởng thành, sau khi trưởng thành sẽ tìm các giống đực... ừm... sinh người cá nhỏ."
Nhận ra người cá nhỏ đề cập chuyện giống đực và cái giao phối, vẻ mặt Ngụy Xương trở nên vi diệu. Tuy nhiên, điều anh chú ý đầu tiên không phải là "sinh người cá nhỏ", mà là "các giống đực" trong lời cô. Một con cái không lẽ có thể giao phối cùng nhiều con đực khác?
Nếu một con cái giao hợp với nhiều con đực, thì hoặc trong thế giới người cá, con cái có địa vị cao hơn, có thể do tỷ lệ của chúng ít hơn; hoặc khả năng sinh sản không cao, cần giao hợp cùng nhiều con đực khác nhau để nâng cao tỷ lệ sinh sản. Bọn chúng không có dòng họ thừa kế như con người, chỉ cần đảm bảo sinh ra đời sau là được.
Ngụy Xương nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Do khả năng sinh sản yếu, hoặc tỷ lệ sống của những con non quá thấp nên các con cái mới vừa đến tuổi dậy thì đã bắt đầu nhận nhiệm vụ sinh đẻ trọng yếu.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Ngụy Xương thoáng chốc nhíu chặt mày, sắc mặt hết sức khó coi.
Nếu không phải cục cưng của anh từ nhỏ đã lạc đàn phải sống một mình thì năm mười bảy tuổi, phải chăng Lam Lam đã giao phối cùng những con đực khác? Còn không chỉ một con?
Lúc đó, dù anh có gặp được người cá nhỏ, nội tâm con bé cũng không còn "non" như vẻ ngoài nữa. Bởi vì đã trải qua "sự đời", chắc chắn sẽ không ngây ngô, thuần khiết hệt tờ giấy trắng như hiện giờ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Xương thật sự không thoải mái, dù rằng những điều này đều không hề xảy ra. Ma quỷ xui khiến, anh bật thốt câu hỏi như muốn thăm dò: "Lam Lam, cháu biết người cá sinh em bé thế nào không?"
Mắt Nam Tầm sáng lên, gật đầu cái rụp: "Cháu biết!"
Ngụy Xương lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt hẹp dài trông tĩnh mịch lạ lùng.
Nam Tầm hưng phấn kể: "Cháu nhớ khi hai người cá muốn sinh em bé, họ sẽ vào một căn phòng nhỏ được bện từ rong biển, có thể di chuyển lơ lửng theo dòng nước. Căn phòng đó thần kỳ lắm, hai người cá chỉ cần ở trong đó kêu gào một đêm, còn tỏa ra một mùi kỳ lạ là một thời gian sau, bụng giống cái sẽ từ từ to ra."
Ngụy Xương: ...