Nam Tầm liếc anh, bẻ cánh tay đang ôm lấy mình.
Ngụy Xương hơi nhíu mày chợt siết chặt vòng tay, nhưng ngay giây tiếp theo lại tùy theo cô buông lỏng.
"Vật nhỏ, người chết không thể sống lại, đừng buồn." Người đàn ông đầy cảm thông an ủi song con ngươi rũ xuống lại mang vẻ thâm trầm không ăn khớp với lời nói.
Nam Tầm ngồi xổm xuống nhìn người cá đen trong chốc lát, giống như đang quan sát miệng vết thương của nó, rồi đột nhiên dùng móng cắt qua đầu ngón tay trắng nõn tựa ngọc. Máu đỏ tươi rỉ ra nhỏ lên trên miệng vết thương trắng ởn bốc mùi tanh tưởi.
Ngụy Xương lẳng lặng đứng bên không ngăn cản, chỉ có lông mày ngày càng nhăn chặt, ánh mắt cũng càng sâu thăm thẳm.
Một đầu ngón tay chỉ nhỏ được bốn năm giọt máu, lại đổi một ngón tay khác tiếp tục.
Phương Hằng mới hoàn hồn khi biết cô bé người cá, giờ lại kinh hoàng trợn trừng mắt.
Người cá lam xinh đẹp nhỏ máu trên thân người cá đen, sau đó một cảnh tượng kỳ diệu xảy ra: miệng vết thương của người cá đen vậy mà đang khép lại!
Trời ạ, khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Nếu không phải vừa rồi đã chứng kiến ở club thì chắc chắn hiện tại chú sẽ tưởng mình đang nằm mơ.
Ngụy Xương cũng hơi kinh ngạc, nhưng so ra vẫn ung dung hơn chú Phương nhiều. Cảm xúc bùng lên lan tràn như cỏ dại dưới đáy lòng không phải là ngạc nhiên, mà là... Giận.
Cục cưng anh không nỡ để xước một đầu ngón tay giờ đây lại dùng máu của chính mình cứu một con cá khác, hơn nữa nó là... giống đực.
Không kể tới người khác, chính Nam Tầm cũng khiếp sợ cực độ.
"Tiểu Bát, máu của người cá lam kinh nhờ! Mà máu của nó xịn sò thế thì sao lúc trước chết được?"
Tiểu Bát đáp: "Vốn bị thương nặng thế nào chăng nữa, người cá lam chỉ mất một ngày là tự lành hết rồi, nhưng như ta nói đó, trên đường nó gặp con cá mập thế là bị thừa cơ xơi tái luôn."
Nam Tầm ngờ vực: "Móng tay nó sắc bén lắm mà, dù không dùng thì cũng có răng nanh, còn có khả năng bơi siêu tốc, ta không tin nó chạy không thoát nổi."
Tiểu Bát thở dài cảm khái: "Nó quá ngây thơ, tưởng con cá mập đó là bạn bè đâu biết là tới chén mình."1
Nam Tầm vẫn thấy hoang đường: "Ta phát hiện người cá có thể cảm nhận được cảm xúc của các sinh vật, còn cực kỳ nhạy bén. Nếu đối phương tới ăn nó thì sẽ phát ra tín hiệu nguy hiểm ngay, sao nó không nhận ra được?"
Tiểu Bát giải thích cực kỳ nghiêm túc: "Mới đầu có lẽ con cá mập chỉ tìm nó chơi rồi trò chuyện nọ kia thôi thật. Dẫu sao người cá là loài nguy hiểm bậc nhất trong đại dương, các sinh vật biển đều không dám trêu vào. Nhưng ai bảo người cá lam cứ tản ra mùi máu thơm ngon lại không hề đề phòng cá mập, không ăn thì phí chứ sao."
Nam Tầm:...
Nếu lời Tiểu Bát là thật, cô không biết nên nói gì nữa. Quá ngây thơ rồi.
Sau khi chọc hết năm đầu ngón tay, nặn ra hai ba chục giọt máu thì vết thương của người cá đen đã lành kha khá. Do cách thả của chú Phương, cô phải dìm hết thân trên lẫn đầu người cá đen vẫn đang lộ trên mặt nước cho ngập, ngược lại làm cái đuôi bị trồi ra ngoài bởi không gian giới hạn.
Nam Tầm cảm giác được khi cô chạm vào người cá đen, có ánh mắt lạnh lẽo như thực sự sờ được chạm được khóa cứng tay cô, tay cô dịch tới đâu, ánh mắt theo tới đó.
Tiểu Bát cười he he: "Đại boss có vẻ cực kỳ thích người đấy. Xem xem mắt hắn vẫn luôn dính chặt lấy ngươi, không rời một ly."
Nam Tầm ha hả: "Thế giá trị ác niệm giảm không?"
Tiểu Bát lập tức héo: "Khồng."
Gần như ngay khoảnh khắc đầu người cá đen chạm nước, phần vây cá hai bên tai khẽ động, đồng thời phía sau gốc tai xuất hiện hai vết cắt nhỏ như mang cá từ từ hô hấp.
Nam Tầm không cho toàn bộ đầu nó vào nước mà vẫn để lộ mũi, như vậy có thể vừa hô hấp bằng phổi lẫn mang cá.
Phương Hằng nhìn không chớp mắt, không khỏi nuốt nước miếng.
Nếu trước ngày hôm nay có ai nói với chú là gặp được người cá, chú chắc chắn phải cười nhạo họ hoa mắt hoặc bị khùng, nhưng bây giờ nếu chú đi kể chuyện mình gặp người cá thì có lẽ sẽ trở thành "kẻ khùng" trong mắt người khác.
Ánh mắt Ngụy Xương sa sầm dõi theo nhất cử nhất động người cá nhỏ. Đột nhiên, anh nhấc cô lên từ dưới sàn, giam cầm trong vòng tay mình, ôm cô ra xa.
"Chuyện nên làm cưng đều làm rồi, lo lắng cũng không ích gì." Anh cố gắng hết sức nói thật nhẹ nhàng nhưng đôi khi cảm xúc là thứ không thể che giấu nổi. Anh dỗi.1
Nam Tầm quay đầu lại liếc qua, nhận ra cảm xúc của anh nên hơi khó hiểu chau mày.
Ngụy Xương đen mặt nói: "Cưng còn quan tâm nó thế, có tin tôi bảo chú Phương ném nó xuống biển không?"
Nam Tầm:...
Quẳng ra biển khác nào thả hổ về rừng, ngố ạ.
"Anh Ngụy, người cá này hình như sắp tỉnh!" Phương Hằng kinh ngạc hô, giọng run run vì nỗi hưng phấn quay cuồng.
Ngụy Xương và Nam Tầm đồng loạt nhìn lại, biên độ dao động của ngực người cá đen quả đúng hơi tăng lên. Sau khi phập phồng tầm hai chục cái, mí mắt nó rốt cuộc động đậy. Cuối cùng, mở bừng mắt.
Mắt nó đen như mực, vừa mở ra đã dừng tầm mắt nóng rực mừng rỡ như điên trên người Nam Tầm.
Nhưng khi thấy hai nhân loại đứng cạnh cô thì đồng tử nó mở lớn đằng đằng sát khí, vây cá từ đỉnh đầu tới lưng dựng thẳng đứng.
Nó như tia chớp bật khỏi bồn nước, cả thân giáp đen sắc nhọn phi thẳng tới Ngụy Xương.
Tốc độ của người cá rất nhanh, Nam Tầm còn nhanh hơn.
Cô chắn trước mặt Ngụy Xương, dùng sóng âm quát: "Dừng tay!"
Móng vuốt người cá đen suýt cào nát ngực Nam Tầm khiến nó vừa ảo não vừa tức giận.
"Tại sao? Tại sao lại cứu nhân loại!" Mặt mày nó dữ tợn.
Nam Tầm nhíu mày: "Anh ấy là người tốt."
Thời khắc người cá nhỏ chắn trước mặt, Nguy Xương sững người.
Tim anh đập thình thịch điên cuồng, không biết là do thiếu chút nữa anh mất đi cô hay vì cô bảo vệ anh mà đứng ra đối đầu với đồng loại.
Người cá nhỏ quên mình bảo vệ anh. Bảo vệ anh...
Chỉ trong tích tắc, người cá nhỏ đang đứng trước anh bị người cá đen túm lấy, bay một vòng giữa không trung rồi dừng ở phía sau nó.
Cánh tay phủ kín vảy đen ôm eo cô... ôm eo...
Tuy chỉ thoáng qua.
Người cá đen xấu xí trong tư thế bảo vệ cảnh giác nhìn chòng chọc Ngụy Xương và Phương Hằng, cứ như sau lưng nó là thứ trân quý nó nguyện hy sinh cả tính mạng để bảo hộ.8
Ngụy Xương bỗng trở nên cáu gắt, hung tợn trừng người cá đen.