Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 630: Tiểu ca ca, ta nhớ ca muốn chết



Nam Tầm tìm tòi thật nhanh trong trí nhớ Hồng Y, kết quả đáng buồn phát hiện không hề có chút ấn tượng nào. Hồng Y thế nhưng chẳng nhớ nổi ai, có lẽ cảm thấy sớm muộn gì cũng thả xuống núi, với cả chỉ có thể xem không thể ăn, cần gì phải nhớ kỹ.

Thêm nữa mấy năm trước Hồng Y bắt không ít đệ tử xuất chúng phái Thanh Vân, nếu nam nhân này trông vượt trội hơn những người khác, có lẽ Nam Tầm nhìn mặt xong còn có thể nhớ mang máng.

Lúc này, Lê Phong trong phòng nghe xong Khương Vu lải nhải, lại thấy vẻ mặt hưởng thụ dư vị của y, gân xanh đã nổi chằng chịt dưới ống tay áo.

Bỗng nhiên, khóe môi hắn hơi cong, giọng điệu lộ vẻ khinh thường: “Chỉ mỗi thế mà Khương sư huynh đã sa lầy? Vậy Khương sư huynh cũng thật đáng thất vọng.”

Khương Vu bừng tỉnh từ hồi ức, cười bất đắc dĩ: “Sư đệ, ta cũng muốn quên, ta muốn lắm chứ. Nhưng ta thực sự không làm được. Đêm nào bóng hình nàng cũng xuất hiện trong giấc mơ của ta, còn có buổi tối mất hồn kia… A, không biết sư đệ có vong tình dược hay không? Nếu có, vậy xin cho ta một viên…”

Lê Phong điềm nhiên nói: “Chỉ một đêm mà thôi, Khương sư huynh nên học ta. Ở Mỹ Nam Cung ta với Hồng Y ngày ngày quấn quít, đêm đêm triền miên, gần như không xuống khỏi giường. Nàng ta nhiệt tình quấn lấy ta, không nỡ để ta rời nàng dù chỉ thoáng chốc, hận không thể ép khô ta khiến ta chịu không nổi. Nhưng thế thì sao? Ngay khi rời Mỹ Nam Cung, ta đã quên hết thảy.”

Khương Vu nghe mà sắc mặt tái nhợt, cả người cũng run run.

Lê Phong khoan thai tiếp tục: “Sư huynh chẳng lẽ tin vào đêm xuân phong nhất độ kia? Cái danh phóng đãng của Hồng Y La Sát thiên hạ đều biết, Khương sư huynh vờ như không nghe được ư? Nam nhân như Khương sư huynh nhiều vô số, sợ đến tên huynh là gì nàng ta cũng không nhớ nổi. Chờ chúng ta vừa đi, nàng ta lại có người mới. Huynh đau khổ quằn quại vì nàng, nàng lại sống phong lưu sung sướng, sư huynh không cảm thấy mình rất ngu sao?”

Khương Vu trắng bệch mặt nhìn hắn: “Sư đệ, chẳng lẽ điều đệ nói đều là thật, Hồng Y nàng… Nàng thật sự ngày đêm quấn suýt si mê đệ?”

Lê Phong hơi nhíu mày: “Loại chuyện này ta lừa huynh làm chi? Tôn trưởng lão và nhóm sư huynh Diệp Thần sợ ta bị hủy hoại danh dự hay tâm cảnh bất ổn chịu ảnh hưởng cho nên mới luôn che giấu việc này. Nhưng ta cho rằng chuyện nam nữ hoan ái không có gì phải giấu, chỉ cần bảo vệ bản tâm, bảo đảm tâm cảnh không chịu ảnh hưởng là được.”

Khương Vu còn hơi nghi ngờ: “Nhưng, ba năm trước Lê sư đệ mới mười lăm tuổi. Còn bé như thế… Vì sao nàng…”

Lê Phong đối diện vẻ mặt đầy nghi vấn “Ngươi nhỏ vậy có thể thỏa mãn nàng sao” của Khương Vu, đột nhiên hiểu ra ý y ám chỉ, khuôn mặt tuấn tú như ngọc đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ không thôi.

“Khương sư huynh!” Lê Phong khẽ quát, lạnh căm căm hỏi: “Uống xong một ly trà rồi, có cần cùng nhau đi nhà xí?”

Nam Tầm ngoài cửa sổ cũng đỏ bừng mặt.

Hai tên đệ tử Thanh Vân trông tướng tá đàng hoàng mà thản nhiên thảo luận chuyện người lớn như vậy liệu có ổn không đấy?

Khương Vu đương nhiên không thực sự cùng Lê Phong đi nhà xí so lớn nhỏ. Y yếu đuối nào không tin, song không thể không thừa nhận, từ đầu chí cuối đều là bản thân tự đơn phương.

Từ lần bị bắt đó, các sư huynh đệ và chưởng môn trưởng lão đều khuyên nhủ y, nhưng chưa từng có ai giống Lê Phong nói thẳng không nể mặt, trực tiếp cho y đòn cảnh tỉnh.



Lời sư đệ Lê Phong rất đúng, là y vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ không thoát ra được. Chẳng qua là một đêm xuân mà thôi, e rằng Hồng Y chưa từng bận tâm.

Y tơ tưởng một người không đáng tơ tưởng, có nghĩa lí gì đây?

Coi như nằm mơ một giấc đi, nên sớm tỉnh.

Thật lâu sau, Khương Vu như thể bỗng hiểu ra điều gì đó, khẽ cười với Lê Phong: “Sư đệ, đa tạ đệ hôm nay giảng giải với ta những điều này. Nghe xong ta đột nhiên vỡ lẽ rất nhiều. Sư phụ luôn nói ta bị Hồng Y nhúng chàm dẫn tới kiếm tâm bất ổn. Nhưng giờ ta mới hiểu được, không phải tại Hồng Y mà là do chính ta.”

Nói rồi, y ôm quyền: “Cảm tạ sư đệ đã cứu vớt ta từ vũng bùn. Ta nghĩ ta đại khái biết bản thân phải làm gì rồi.”

Lê Phong không để bụng: “Là tự sư huynh nhìn thấu trần thế, đúc lại kiếm tâm, không cần cảm tạ.”

Khương Vu cười to hai tiếng: “Ta lớn hơn sư đệ ba tuổi mà thật vô dụng, còn không thông thấu bằng đệ. Thật hổ thẹn, hổ thẹn…”

Đoạn y xoay người rời đi, từng bước chân nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ đã nhìn thấu sự đời, giống như cởi bỏ được gánh nặng.

Chờ y rời khỏi, ánh mắt Lê Phong bỗng tối sầm xuống, sau hồi lâu im lặng, hơi thở quanh thân càng băng giá khiến người sợ hãi.

Bỗng nhiên, hắn dùng lực bóp vụn chén trà trên tay phải, khiến nước trà lênh láng đầy bàn.

Vẫn luôn nhìn không thấu hồng trần thế tục không phải là Khương Vu, mà là… Hắn.

Vừa nãy tâm tình bất ổn, Lê Phong chưa chú ý xung quanh. Nhưng lúc này Khương Vu đi rồi, hắn lập tức nhận ra gì đó, nhíu chặt mày nhìn phía cửa sổ.

Mùi hương quen thuộc này.

… Là nàng đã đến.

Kẽo kẹt, cửa sổ vừa động, một bóng đỏ liền nhảy vào.

Nữ tử kiều diễm tuyệt sắc cười nhạt đứng trước mặt, sau đó đột nhiên vung tay áo, thuốc bột quen thuộc hắt đầy mặt hắn.

Hai mắt Lê Phong đỏ ngầu trừng cô, nghiến răng nghiến lợi rít ra hai chữ: “Hồng… Y.”



Nam Tầm vô sỉ phong bế nội lực của hắn, còn cười xán lạn nhào tới: “Tiểu ca ca, ta nhớ ca muốn chết! Ba năm không gặp, ca càng ngày càng đẹp!”

Kết quả cú nhào này quá vồ vập, làm cả người cả ghế ngã lăn ra đất “ầm” một tiếng vang dội.

Nam Tầm đè lên ôm lấy eo hắn, không ngừng cọ cọ lồng ngực trước mặt: “Tiểu ca ca, tiểu ca ca, có phải ca đã quên ta không? Sao lại chẳng thấy ca vui vẻ gì khi gặp ta thế?”

Lê Phong duỗi tay đẩy cô, song bởi nội lực mất hết nên căn bản không thể xi nhê con bạch tuộc trong ngực.

“Ngươi tới làm gì?” Nam nhân lạnh lùng thốt.

Nam Tầm cười hì hì: “Ta tới lấy thuốc.”

Lê Phong khẽ nhíu mày: “Lấy thuốc?”

Nam Tầm đá văng ghế dựa ngã bên cạnh, cứ như vậy cùng hắn nằm trên đất ôm nhau.

Cô lại cười ghé sát tai nam nhân, nhẹ giọng nói: “Từ khi ca rời đi ta liền mắc bệnh tương tư, bệnh tình nay đã quá nguy kịch. Ta vốn không muốn quấy rầy, nhưng sắp chết rồi nên chỉ có thể tới tìm ca – viên thuốc hình người này.”

Con ngươi Lê Phong chợt lóe, giọng càng thâm trầm lạnh lẽo: “Vậy ngươi cứ dứt khoát chết luôn đi.”

Nam Tầm ngẩn ra, ngay sau đó gào khan: “Sao tiểu ca ca nhẫn tâm thế? Ta ngày ngày đêm đêm nhớ ca, nhớ đến không thể ngủ được. Thế nhưng ca lại bảo ta đi chết?”

Nói rồi, cô nâng cằm hắn, cúi đầu cắn một cái cực kỳ tàn nhẫn trên đôi môi mỏng kia như để trừng phạt, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Bị tập kích bất ngờ khiến Lê Phong bỗng thở hổn hển.

“Xuống khỏi người ta.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, duỗi tay túm cô.

“Không đâu, không đâu.” Nam Tầm ăn hiếp hắn hiện giờ không có nội lực, hung hăng đè trên người hắn. Thân thể nữ tính yểu điệu kề sát vòm ngực rắn chắc của nam tử, cảm xúc mềm mại khiến trong mắt Lê Phong xẹt qua tia tăm tối.

Hai ngón tay Nam Tầm không ngừng chọc chọc ngực hắn, hai mắt sáng lên cười gian tà: “Tiểu ca ca vừa nãy nói gì ta đều nghe thấy hết đó. Ca bảo… Đôi ta ngày ngày đêm đêm dây dưa ở Mỹ Nam cung, ta còn không nỡ cho ca rời thân thể ta, còn hận không thể ép khô ca mới thỏa lòng.”

Nói xong, giọng cô càng trở nên ngọt ngào, đôi mắt đẹp long lanh thẹn thùng nhìn hắn: “Aiza tiểu ca ca, ca mau trả lời xem, đây là chuyện khi nào? Sao ta lại không biết chi hết?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv