Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 610: Tiểu ca ca, ca đùa giỡn lưu manh



Bàn tay thiếu niên cũng như người, xinh đẹp thanh lãnh tựa trúc.

Nữ nhân dứt lời, cậu lại bày ra động tác này, ý tứ gì đã rõ.

Nam Tầm e thẹn: "Ai da tiểu đệ đệ, đệ trực tiếp thế ta ngại lắm. Đệ là người đầu tiên biết thân phận ta mà vẫn tình nguyện đi theo đó." Nói thì nói vậy, chứ tay vẫn nắm Lê Phong nhanh như chớp.

Nhưng chỉ nháy mắt, Nam Tầm biến sắc. Phản ứng đầu tiên của cô là rút tay ra, Lê Phong lúc này lại bắt ngược lại chà chà, chà hết bột thuốc lên mu bàn tay cô.

Nam Tầm:...

Biểu cảm cô thoáng chốc cứng đờ rồi khôi phục như cũ, cười khanh khách liếc bàn tay to đang chủ động cọ mu bàn tay mình: "Tiểu đệ đệ còn nhỏ mà đã biết ghẹo người ta, xấu lắm."

Ngón tay Lê Phong trượt xuống cầm cổ tay cô nắn trái nắn phải, sau đó hướng con ngươi đen láy quan sát mặt Nam Tầm một hồi, bỗng cong khóe miệng: "Ngươi từng nghe sờ xương chưa? Khung xương của ngươi nói cho ta ngươi cùng lắm mười lăm. Chẳng qua... trông ngươi trải hết sự đời không hề giống thiếu nữ mười lăm tuổi."1

Nam Tầm sửng sốt, rồi bật cười cực kỳ xán lạn: "Ai da tiểu ca ca đáng ghét quá đi, sao phải bóc tuổi thật người ta. Để người khác biết đường đường Hồng Y La Sát chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, sau này ta còn lăn lộn giang hồ kiểu gì?"

Nếu không có Lê Phong nhắc, cô thật đúng quên béng mất Hồng Y mới mười lăm, tại nàng ta dậy thì quá ư... thành công. Có điều ở nơi ăn thịt người không nhả xương như Ma giáo mà không ngụy trang mình trưởng thành, uy nghiêm chút thì sẽ rước lấy rất nhiều rắc rối.

Nam Tầm thẹn thùng liếc cậu một cái: "Tiểu ca ca, nửa câu sau của ca hàm súc quá, trải hết sự đời cái gì chứ. Ý ca chắc là dáng người ta nóng bỏng không giống mười lăm, đúng không?"

Tầm mắt Lê Phong theo bản năng lướt qua ngực cô nhưng mau chóng dịch đi nơi khác, vành tai ửng đỏ.

Cậu giật lấy sa đỏ quấn bên hông Nam Tầm. Nam Tầm lập tức la lên, động tác thong thả ôm ngực mình: "Tiểu ca ca lưu manh giở trò với ta!"

Lê Phong cuốn hai tay cô bằng một đầu sa, đầu khác quấn tay mình, sau đó kéo đống sa đỏ đi về phía trước.

"Tiểu ca ca, rốt cuộc trên tay ca bôi gì vậy? Sao người ta cứng ngắc, hình như cả nội lực cũng không dùng được nữa?" Nam Tầm thất tha thất thểu theo sau, tò mò hỏi.

Lê Phong không trả lời.



"Tiểu ca ca định dẫn ta đi đâu vậy?" Nam Tầm lại hỏi.

Lần này, thiếu niên cao ráo đằng trước thế mà mở miệng: "Giao ngươi cho Tôn trưởng lão xử lý."

Nam Tầm lập tức nhăn nhó: "Tiểu ca ca nhẫn tâm quá đi. Bọn họ hận ta thấu xương, ca giao ta cho bọn họ, chẳng phải muốn ta bị chém tơi bời sao? Tôn trưởng lão và mấy sư huynh kia của ca, ta còn chưa làm họ mảy may bị thương mà ca lại muốn hại ta?"

Lê Phong vẫn không dừng.

"Ai da! Tiểu ca ca, ta té mất rồi, đầu gối đau quá." Nam Tầm phịch mông ngồi xuống đất.

Lê Phong quay lại liếc cô, giật giật sa đỏ trong tay.

Nam Tầm chu miệng: "Té bị thương thật mà, đi không nổi. Hay ca cõng ta đi?"

Tay Lê Phong hơi dùng sức, kéo phắt người lên. Nam Tầm hơi đổi sắc.

"Tiểu ca ca, ta quên nói, đồng hành cùng ta còn bốn tỳ nữ. Các nàng lâu không thấy ta về nhất định sẽ đi tìm. Ca thật sự không định cõng ta?"

Lê Phong đột ngột dừng chân quay đầu lại: "Ngươi sẽ thả Tôn Trưởng lão và các sư huynh?"

Nam Tầm cười duyên, nói: "Bọn họ chẳng tuấn tú như ca, ta bắt họ làm gì? Yên tâm, chỉ bị điểm huyệt trói lại thôi chứ không bị gì cả. Hồng Y ta có nguyên tắc của mình, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta chết không toàn thây."

Lê Phong lắc đầu: "Chớ có gạt ta. Nếu ngươi có nguyên tắc thật, sao luôn khinh nhục đệ tử chính phái bọn ta? Bọn họ chọc ngươi?"

Nam Tầm buồn bực dậm chân: "Tiểu ca ca! Sao mãi không chịu tin ta. Ta nói rồi, ta chỉ mời bọn họ uống mấy chén xoàng, có làm gì đâu. Ca không tin thì đến Ma giáo với ta thử xem?"

Nói rồi, ánh mắt cô lấp láy, cười hì hì: "Hiện giờ Mỹ Nam Cung của ta còn tám người, đệ tử Đồng Sơn, Tân Nguyệt và Bồng Sơn đều đủ. Vốn ta muốn giữ họ một thời gian nữa, nhưng nếu tiểu ca ca chịu theo ta về, ta sẽ thả hết. Ca thấy sao?"

Nam Tầm thấy tiểu ca ca chính trực như vậy, cá chắc sẽ anh dũng hiến thân vì mấy sư huynh môn phái khác, ai dè đối phương vô tội hỏi: "Ta và bọn họ đâu phải sư huynh đệ đồng môn, sống chết thì liên quan gì?"



Nam Tầm:...

Cô đảo mắt, lại nói: "Tiểu ca ca, nghe nói phái Thanh Vân các ngươi không chỉ luyện kiếm mà còn nghiên cứu y thuật. Bột thuốc của tiểu ca ca kỳ lạ như thế, y thuật khẳng định rất rất giỏi. Ta cũng nghe nói nghiên cứu cái này tốn bạc lắm, cơ mà Thanh Vân thoạt nhìn rất nghèo, tiểu ca ca đủ dược liệu dùng không?"

Lê Phong nhìn chằm chằm cô: "Ý ngươi là gì?"

Nam Tầm cười bảo: "Tiểu ca ca, ta là Hồng hộ pháp của Ma giáo, tuy không thể một tay che trời, nhưng cũng muốn gì có nấy. Nếu tiểu ca ca vào phòng bồi ta mấy chén xoàng, bất kể dược liệu nào ta cũng đều có thể cung cấp cho tiểu ca ca."

Nói rồi, giọng cô nhỏ dần đi ngày càng ngọt ngào: "Tiểu ca ca muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu ~"

Con ngươi Lê Phong lóe lên: "Thật?"

Hai mắt Nam Tầm bừng sáng. Trước đó cô nói nhiều vậy, cậu đều chẳng tỏ ra do dự hay thích thú, không ngờ lại bị câu này đả động. Người này e rằng say mê y thuật.

"Xem tiểu ca ca hỏi kìa, Hồng Y ta trước giờ nói chuyện giữ lời. Ta mà lừa ca sẽ chết không tử tế." Nam Tầm giơ hai ngón tay rất ra dáng thề với trời.

Lê Phong không quan tâm cô thề thốt gì, trực tiếp móc bình nhỏ trong ngực đưa cô một viên thuốc đen: "Ngươi nuốt nó ta sẽ tin."

Nam Tầm nhìn lướt qua, không hỏi không rằng liền nuốt xuống, còn hà một hơi về phía cậu: "Tiểu ca ca xem nè, ta ăn sạch rồi."

Lê Phong có vẻ bất ngờ, khó được nhiều lời hỏi: "Ngươi không thắc mắc đây là cái gì? Nhỡ là độc thì sao?"

Nam Tầm nhướng mày cười tủm tỉm: "Tiểu ca ca sẽ làm vậy sao? Ta thấy tiểu ca ca khí chất quang minh lỗi lạc, nếu muốn giết thì vừa rồi khi ta hành động chậm chạp đã giết ngay rồi, hà tất làm điều thừa?"

Lê Phong lặng yên nhìn cô trong chốc, chẳng biết sao tự dưng đỏ mặt. Cậu hạ giọng giải thích: "Không phải độc, chỉ khiến ngươi không thể sinh hoạt phòng the trong ba tháng. Nếu ngươi cưỡng ép quan hệ với đàn ông, kinh mạch sẽ nổ tung mà chết."

Nam Tầm hơi đờ ra, tiếp đó liền phá lên cười đau cả bụng.

"Tiểu ca ca, ha ha ha... Sao ca đáng yêu thế! Ca còn nhỏ thế này, dù ta có muốn làm gì cũng không làm được. Tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng phát triển tốt lắm, ca thì chưa chắc đâu." Dứt lời còn ngắm ngắm chỗ nào đó của thiếu niên.

Lê Phong chợt hiểu ra, phát hiện cô đang nhìn nơi nào thì thoắt cái mặt liền đỏ như đít khỉ: "Ngươi, ngươi, yêu nữ không biết liêm sỉ!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv