"Anh cả, anh... biết?"
Tạ Lương Huân dần buông lỏng nắm tay siết chặt, cười tự giễu: "Anh biết lâu rồi phải không? Khó trách từ nhỏ anh đã không thích em, không chịu chơi với em, ánh mắt anh nhìn em cũng không giống nhìn em trai mình. Nhớ hồi đó em còn hay bám đuôi anh, chắc anh thấy phiền lắm nhỉ?"
Tạ Lương Thành hơi mím môi, trả lời nhàn nhạt: "Không phải phiền, chẳng qua không biết đối xử với cậu thế nào. Mỗi lần nhìn gương mặt không có nét nào giống tôi và phụ thân của cậu, tôi lại nhớ về chuyện... không hay ho gì cho cam."
Nói rồi, giọng Tạ Lương Thành càng thêm lãnh đạm: "Cậu nên thấy may mắn vì phụ thân là người qua loa, hơn nữa mẫu thân đưa cậu ra nước ngoài du học trước khi gương mặt này hoàn toàn rõ nét. Bằng không, cậu không có khả năng sống bình an tới tận bây giờ đâu."
Tạ Đại soái nổi tiếng nóng tính. Nếu khi ấy ông biết thằng út không phải con mình, rất có thể đã bắn chết Tạ Lương Huân ngay lúc đó rồi bỏ bà cả.
Tạ Lương Huân rối rắm: "Tuy phụ thân hay bỏ bê gia đình ăn chơi bên ngoài, nhưng việc này mẹ quả thật có lỗi với ông. Đây chính là nỗi bi ai của xã hội kiểu cũ. Ở nước ngoài nếu hết yêu có thể ly hôn, trong khi ở nước ta, phụ nữ ly hôn sẽ bị người đời đàm tiếu chỉ trỏ mà sống cả đời trong hậm hực.
Sau khi biết thân thế bản thân, em ngày ngày tự gặm nhấm nỗi tự ti và sự sợ hãi, cũng từng khinh thường, thậm chí hận bà. Thế nhưng anh cả, mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Có lẽ khởi nguồn của em là nỗi hổ thẹn, nhưng em vẫn có thể quang minh chính đại sống trên cõi đời này giống mọi người."
"Không ai khinh thường cậu. Tôi chỉ muốn hỏi, vì sao khi phụ thân chết, cậu không trở về?" Tạ Lương Thành lạnh tanh nhìn cậu ta.
"Em... Bởi vì lúc ấy em còn yếu đuối, không biết nên đối mặt với mọi người thế nào. Vả lại, đúng thực là lúc ấy nước ngoài xảy ra bạo loạn nên khoảng thời gian đó không được phép xuất nhập cảnh, tuy rằng... nếu nhờ quan hệ thì vẫn về được. Chẳng qua em trốn tránh, lấy cớ che đậy sự hèn nhát của bản thân mà thôi."
"Thật xin lỗi, anh cả."
Tạ Lương Thành nói: "Người cậu cần xin lỗi không phải tôi. Cậu mang họ Tạ đã nhiều năm, tôi chỉ mong tương lai dù có làm gì, cậu cũng nghĩ cho cái nhà này một chút. Tiền mẫu thân gửi mấy năm nay tốt nhất là dùng cho đúng chỗ, kể cả cậu muốn làm những chuyện kia thì cũng đừng để kẻ khác tra ra bắt nguồn từ nhà họ Tạ."
Tạ Lương Huân biến sắc, lí nhí hứa hẹn: "Em biết, em sẽ không liên lụy mẫu thân và anh cả."
Tạ Lương Thành bâng quơ: "Liên luỵ cũng chẳng sao, đến lúc đó tôi sẽ xóa tên cậu khỏi gia phả."
Mặt mày Tạ Lương Huân nháy mắt trắng bệch.
"Anh cả, em thật sự rất biết ơn ân nuôi nấng của nhà họ Tạ bấy lâu nay. Nhỡ... nhỡ mà sau này em gây rắc rối, anh cả hãy cứ... làm thế đi."
Tạ Lương Thành liếc qua cậu ta, lạnh nhạt đáp: "Nếu có một ngày như vậy, đương nhiên tôi sẽ làm."
Tạ Lương Huân kiên định nhìn bóng anh rời đi. Vì tín ngưỡng của mình, bất kể phải trả giá thế nào, cậu cũng không sợ.
...
Thời điểm Tạ Lương Thành về phòng, Nam Tầm đang ngồi ngẩn ngơ trên giường.
"Tiểu Ngư, đang nghĩ gì đấy?" Tạ Lương Thành ghé lại gần hôn nhẹ khóe môi cô.
"Nghĩ anh ạ." Nam Tầm cười đáp.
Tạ Lương Thành nhướng nhướng mày: "Hôm nay biểu hiện rất tốt, muốn khen thưởng gì nào?"
"Vậy anh tính khen thưởng gì nào?" Nam Tầm cười hỏi, Tạ Lương Thành lại bắt đầu cởi quần áo.
Nam Tầm trừng mắt: "Hôm qua đã hứa tối nay không vận động rồi. Anh cả, anh chớ có nuốt lời."
Chỉ chốc lát sau, Tạ Lương Thành không một mảnh vải che thân, mặt không đổi sắc leo lên giường, bảo: "Em không cần vận động, người vận động là anh."
Nam Tầm: "... Nói không giữ lời, tiểu nhân, tên lừa đảo!"
Tên lừa đảo Tạ Lương Thành đích thân dùng thực tiễn nói cho Nam Tầm biết, thật ra anh không hề nuốt lời.
Nam Tầm ôm chặt lấy anh, thấy tóc ai đó mướt mồ hôi mà không khỏi hỏi han: "Anh cả, hình như anh mệt lắm rồi, ra nhiều mồ hôi quá. Hay là tụi mình... nghỉ đi?"
Tạ Lương Thành nhìn cô đầy thâm ý, giải thích: "Không phải mệt, là đang kìm nén vì sợ làm đau em."
Nam Tầm cũng đáp lại anh bằng ánh mắt đầy thâm ý: "Ồ, thì ra là thế. Em còn tưởng tối nay anh cả tiếp khách tiêu hao hết thể lực, nên mới..."
Vế sau ngập ngừng mập mờ khiến Tạ Lương Thành sa sầm mặt mày. Thế là ngay giây tiếp theo, Nam *tìm đường chết* Tầm liền được thể nghiệm câu nói bậy khó thể sống là như thế nào. Cô ôm Tạ Lương Thành khóc lớn xin tha: "Em sai rồi anh cả! Em thật sự sai rồi ——"
Tạ Lương Thành siết tay, suýt chút bóp gãy eo cô. Chẳng biết anh uống nhầm phải thuốc gì mà giọng lạnh căm căm: "Tiểu Ngư, em nói xem, có phải em trai anh rất tuấn tú không? Có vẻ em nhìn nó hơi nhiều, đẹp hơn anh không, hử?"
"Nói mau, đẹp hơn anh không?"
Nam Tầm lập tức trả lời: "Anh là người anh tuấn nhất trong mắt em ở thế giới này."
Tạ Lương Thành khẽ nheo đôi mắt nhìn thấu hồng trần của mình: "Sao nghe cứ giả giả?"
"Thật mà anh, lừa anh em là heo!"
Tạ Lương Thành đáp trả bằng cách nâng cao tần suất.
"Về sau em còn dám nhìn nó vậy nữa, anh sẽ giết em." Người đàn ông hung tợn ra tối hậu thư, anh của giờ khắc này hệt như một ác ma mất hết lý trí.
Nam Tầm vừa khóc vừa gật đầu: "Em sai rồi anh cả, em không bao giờ nhìn cậu ta nữa. Nhưng cách em nhìn cậu ta thì có vấn đề gì chứ? Rõ ràng chỉ là đánh giá bình thường."
Tạ Lương Thành: "Xạo sự. Còn không chịu thừa nhận, lúc em trông thấy nó, tròng mắt sắp rớt luôn cả ra ngoài."
"Em chỉ giật mình, bởi vì... Bởi vì cậu ấy trông không giống anh, cũng không giống mẫu thân mấy."
Tạ Lương Thành hơi giật mình. Nam Tầm tưởng vậy là đã thành công dời sự chú ý rồi, ai ngờ lại bị câu sau của anh chọc thủng: "Dối trá, nếu chỉ vậy, sao em vẫn tiếp tục ngắm lén nó nữa?"
Sau đó, mặc kệ Nam Tầm nói gì, Tạ Lương Thành đều có thể chỉ ra tội trạng. Nam Tầm vì dỗ dành mà đặc biệt phối hợp.
Đến khi kết thúc, cũng đã thành cá chết, đầu óc cô mới hoạt động trở lại. Ban đầu anh tức giận thì có vẻ là thật, nhưng làm gì có chuyện nổi nóng lâu thế?
Tạ Lương Thành, cái tên khốn này, chắc chắn hồi sau là giả vờ giả vịt!
Tạ Lương Thành vớt Tiểu Ngư bị chiên qua chiên lại mấy lần vào lòng, hơi áy mím môi: "Vừa rồi là anh quá đáng, để anh xoa cho em nhé?"
Nam Tầm trừng anh: "Xoa đi, xoa đến bình minh cho em. Phạt anh đêm nay không được ngủ!"
"...Được." Hơi dừng: "Anh bỗng dưng nhớ ra ngày mai quân bộ còn nhiều việc cần xử lý, chắc phải bận cả ngày."
Nam Tầm:...
"Thôi, đêm nay mệt lã rồi, ngủ đi."
Tạ Lương Thành mới vừa thỏa mãn thú tính xong lại nghe câu ấm lòng vậy, lập tức hớn hở ôm lấy cô: "Phu nhân quả nhiên thương anh. Tiểu Ngư, em mệt không? Không thì chúng ta..."
Nam Tầm sút thẳng chân.