Nam Tầm hơi quay đầu liếc bà cả và Tiểu Thạch Đầu, rồi vô thức che một tay lên ống nghe, nhỏ giọng hỏi han: "Anh cả không sao chứ ạ? Em lo cho anh lắm."
Đầu kia im lặng chốc lát mới trả lời: "Đừng lo, sự việc đã giải quyết, nhưng vẫn còn vài chuyện sau đó cần anh đích thân xử lý."
"Vậy khi nào anh mới xong?" Nam Tầm nóng nảy truy hỏi.
Nghe được sự sốt ruột của cô, người nọ không khỏi nín thở: "Nhất định sẽ hoàn thành trong ba ngày. Vì ba ngày sau là ngày vui của chúng ta."
Nam Tầm suýt sặc nước miếng, ho khù khụ: "Anh à, cái này không cần gấp, cùng lắm thì đổi sang hôm khác. Công việc của anh quan trọng hơn."
Tạ Lương Thành nhấn mạnh: "Đây là chuyện quan trọng."
Nam Tầm không biết nói gì, chỉ thấy tim nhỏ đang đập loạn nhịp: "Vậy, vậy anh giải quyết nhanh đi, em không quấy rầy anh nữa."
Giọng Tạ Lương Thành càng trầm thấp: "Tiểu Ngư, chớ vội, anh còn muốn nghe giọng em."
Nam Tầm: Chịu không nổi, đừng tán tỉnh cô nữa.
"Tiểu Ngư, nghe giọng em rồi, anh lại muốn hôn em."
Nam Tầm:...
"Anh cả, tập trung làm việc đi nhé. Chờ anh về... chúng ta bàn tiếp." Nói tới đây, mặt Nam Tầm đã bỏng tới mức đủ nướng chín một quả trứng gà.
Người đàn ông bên kia đầu dây cười khàn khàn: "Ừ."
"Tiểu Ngư, không sớm nữa, đi ngủ đi. Ngủ ngon."
Nam Tầm trả lời: "Anh cũng nhớ ngủ sớm, nhiều việc quá thì mai làm tiếp cũng được."
"Ừ, anh ngủ ngay đây."
"Vậy chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Rõ ràng đã nói tạm biệt, nhưng hai người lại chậm chạp không cúp máy, cuối cùng Nam Tầm đành phải treo ống nghe lên chiếc điện thoại quay số trước.
"Mẹ nuôi, anh cả bảo cả nhà đi ngủ sớm, hai ngày tới anh ấy bận việc bên kia chưa thể về."
Biết con trai bình an vô sự, bà cả đã yên tâm ngáp ngắn ngáp dài từ lâu: "Mẹ phải đi tắm đã, ban nãy lo cho Tiểu Thành mà cả người đổ mồ hôi lạnh, dính dính dớp dớp."
...
Quân doanh, Tạ Lương Thành treo máy rồi, mặt mày vẫn thấp thoáng vẻ dịu dàng. Tới khi La Phó quan vào phòng thì lại sầm xuống, ánh mắt cũng thâm trầm.
"Khai chưa?" Tạ Lương Thành thảnh thơi sửa sang cổ tay áo, hỏi.
La Phó quan lắc đầu: "Lý Đốc quân tham sống sợ chết là vậy, không ngờ có được tên cấp dưới xương cứng sống chết không chịu khai."
Tạ Lương Thành đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng thốt: "Trên đời này làm gì có cái miệng nào cạy không ra."
Dứt lời, anh lập tức đi hướng nhà giam. Đôi giày da vừa được cọ bóng loáng đạp trên đất phát ra tiếng cộp cộp vang dội. La Phó quan theo sát đằng sau.
Trong căn phòng giam giữ phạm nhân trọng tội có một gã đàn ông người đầm đìa máu bị xích sắt còng tay treo lên.
Tạ Lương Thành vắt chân ngồi xuống ghế, lười biếng đan hai tay mang găng vào với nhau, hững hờ nhìn gã đàn ông đang thoi thóp.
Người nọ ngẩng đầu đối diện anh, thều thào: "Đừng tốn công vô ích, tôi chẳng biết gì cả, các người cứ giết luôn đi."
"La Phó quan, mang tài liệu lần trước tôi bảo cậu tra lại đây." Tạ Lương Thành gọi.
La Phó quan sớm có sự chuẩn bị nên cầm tới rất nhanh, thấp giọng thưa: "Thiếu soái, tôi nói rồi mà gã không chịu tin."
Tạ Lương Thành nghe vậy không khỏi cười lạnh, ném phịch đống tài liệu xuống sàn: "Tạ Lương Thành tao chưa từng bịa chuyện bôi nhọ ai, trong đây viết rất rõ ràng, vị hôn thê của mày là bị Lý Nham hại chết. Con người mày cũng đáng mặt đàn ông đấy, nhưng tiếc là bị mù, mù quáng trung thành với loại tiểu nhân bất nhân bất nghĩa này."
Năm đó, Lý Đốc quân thèm rỏ dãi vị hôn thê của gã, bèn sai vợ mình lừa đối phương vào nhà định giở trò đồi bại. Song, cô gái nọ vì giữ trong sạch đã liều mình đâm tường tự vẫn.
Gã ta quát: "Ngài đừng hòng lừa tôi! Ả thối tha ấy khinh thường tôi nên mới bỏ trốn với trai lạ, còn chẳng biết giờ đang vui sướng mây mưa ở chỗ nào đâu!"
Lúc mới theo Lý Đốc quân, gã vẫn chỉ là dân chạy nạn, nếu không nhờ ông ban phát một ngụm cơm, có lẽ đã sớm chết đói. Ả đàn bà kia cùng gã lên thành thị, bị vật chất che mắt liền bỏ chạy với một gã chưởng quầy có tiền.
Lý Đốc quân đối đãi gã rất tốt, không chỉ cho gã làm quan, còn tìm cho một người con gái tốt hơn. Chẳng qua gã từ chối, gã vừa yêu lại vừa hận ả đàn bà kia, không quên được.
Tạ Lương Thành nhếch mép khinh thường: "Thà tin một kẻ xa lạ mới quen không lâu cũng không chịu tin vị hôn thê của mình, trên đời được mấy ai nguyện theo đàn ông chạy nạn? Mày không chỉ phụ một cô gái tốt, còn coi kẻ lăng nhục cô ta là anh em. Vị hôn thê của mày nơi chín suối e rằng không cách nào nhắm mắt yên nghỉ."
Người nọ sửng sốt, mặt mày mờ mịt. Kỳ thực gã cũng nhận ra Lý Nham không phải hạng tốt lành, chỉ là luôn nhớ ơn đối phương trợ giúp mình.
"La Phó quan, cho gã một cái chết dứt khoát đi." Tạ Lương Thành ra hiệu.
La Phó quan giật mình: "Nhưng mà Thiếu soái, những chuyện chúng ta muốn biết còn chưa ——"
"Không cần, Tạ Lương Thành tôi làm việc không trông cậy vào ai. Tên này không khai vẫn còn nhiều cách khác, đồ ngu này không đáng tốn thời gian nữa." Tạ Lương Thành nói nhàn nhạt.
La Phó quan gật đầu, móc ngay khẩu súng bên hông ra nhắm vào ngực gã nọ. Vẻ mặt gã ta rốt cuộc biến đổi: "Đợi đã! Tạ soái, có thể làm ơn cho tôi xem những gì các người tra được không?"
Gã không sợ chết, chỉ sợ chết không minh bạch. Nhỡ lời Tạ Lương Thành nói là thật, vậy gã đang làm gì mấy năm nay thế này....
La Phó quan nhặt xấp giấy trên đất lên, đưa tới trước mặt gã lật từng tờ một: "Mày xem cho kỹ, mấy lời khai ở đây đều chỉ ra hôm đó vị hôn thê của mày bị bà Lý kêu đi. Dòng cuối đây là từ lão người hầu nhà họ, lão tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình. Còn đây, có người thấy cấp dưới của Lý Nham khiêng một bao tải rời nhà họ Lý, đem đi chôn ở vùng ngoại ô hoang vắng..."
Gã phạm nhân bị tra tấn tàn bạo hồi giờ không khóc một tiếng, lúc này lại gào lên thất thanh.
...
Nửa tiếng sau, Tạ Lương Thành nắm được tất cả nội gián Lý Đốc quân mai phục, cũng như khẩu cung của gã phạm nhân từng chứng kiến Lý Đốc quân cấu kết với Ngô Đại soái, còn biết tất cả hang ổ của ông ta.
Ngày kế, Tạ Lương Thành như sét đánh gió cuốn nhổ hết đinh ngầm, sau đó tự mình đưa tận tay chứng cứ Lý Đốc quân cấu kết với Ngô Đại soái cho Tiết Đại soái. Tiết Đại soái giận dữ, lập tức ra lệnh toàn bộ năm tỉnh lùng bắt, tróc nã Lý Đốc quân.
Chúng đốc quân bấy giờ mới kinh hoàng nhận ra Tiết Đại soái và Tạ Lương Thành căn bản không hề xích mích, tất cả chỉ là kế hoạch nhằm bắt nội gián.
Tạ Lương Thành chỉ dùng ba ngày ba đêm để thu lưới. Quân đội của Lý Đốc quân bị thu hồi chỉnh đốn, còn bản thân ông ta thì chưa chạy khỏi năm tỉnh miền Nam đã bị tróc nã thành công. Sau khi thú nhận hành vi phạm tội, ông ta bị Tiết Đại soái cho một phát đạn lủng đầu.
Buổi tối ngày thứ ba khi mọi người đều say giấc nồng, Tạ Lương Thành rốt cuộc về nhà. Và rồi, người đàn ông mang đầy hơi ẩm cứ vậy trộm mò vào phòng Nam Tầm.