"Thích thì lần sau lại dẫn em tới." Tạ Lương Thành nói.
Trước khi rời đi, Nam Tầm qua chào hỏi lại bị Hà Tình trêu ghẹo một phen.
"Tiểu Ngư, em quả là khắc tinh của Thiếu soái, không ngờ ngài ấy nhận ra tình cảm mình nhanh tới vậy, còn xuống tay ngay luôn!" Hà Tình cảm khái với vẻ khó tin.
"Chị có một cô bạn chỉ cần hóa trang xíu là không khác mấy đàn ông, vốn định lỡ miệng tiết lộ hành tung Thiếu soái để hai đứa ôm ôm ấp ấp trước mặt ngài ấy, ném ra một kích trí mạng, có khi Thiếu soái sẽ nổi trận lôi đình... Aiiii, xem ra không dùng được rồi, chị cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng dáng vẻ ngùn ngụt lửa giận của ngài ấy nữa."
Nam Tầm trông cô nàng bày vẻ hết sức tiếc nuối mà khóe miệng run run.
"... Lần sau tới nhớ tìm chị liền nhé, tìm người khác chị không yên tâm." Hà Tình cười dặn dò.
"Vâng, cảm ơn chị Tiểu Tình." Nam Tầm trả lời. Rồi chợt, cô không khỏi biến sắc như vừa phát hiện điều gì.
Nam Tầm nhíu mày quan sát kỹ mệnh cung Hà Tình. Ấn đường cô nàng ban nãy vẫn bình thường giờ lại thành màu đen, e rằng trong vòng 24 giờ tới sẽ dính huyết quang tai ương.
"Chị Tiểu Tình, tự dưng em nhớ ra có thứ quan trọng cần đưa chị, chị theo em với anh cả về nhà một lát được không?"
Hà Tình nói: "Không được, gần đây phải đề cao cảnh giác, chị không thể tùy ý rời vị trí."
Nam Tầm nghe thế cũng không mè nheo, chỉ nói: "Vậy thôi, tí nữa em nhờ ai đó đưa chị một túi thơm, chị phải luôn mang bên mình nha, đặc biệt là hôm nay và ngày mai."
Hà Tình khó hiểu: "Thứ gì thế Tiểu Ngư? Sao phải thần thần bí bí vậy?"
Nam Tầm nghĩ ngợi, rồi nghiêm mặt trả lời: "Em vừa thấy ấn đường chị chuyển đen, sợ là trong vòng 24 giờ tới sẽ có kiếp nạn không tầm thường. Em định đưa chị một tấm bùa bình an để nó chắn giúp kiếp này."
Hà Tình sửng sốt, ngay sau đó lại bật cười: "Tiểu Ngư, sao em đáng yêu thế chứ!"
Nam Tầm: "Em thực sự rất nghiêm túc, chị cười là em giận đấy."
Hà Tình ngưng ngay. Tuy nghe rất vô lý, nhưng cô nàng biết Nam Tầm chỉ lo cho mình, bèn nói: "Cảm ơn em, Tiểu Ngư."
"Nhớ phải luôn cầm theo bùa bình an em tặng, nhớ đó." Nam Tầm cao giọng nhấn mạnh.
Hà Tình gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng, chị sẽ ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Ngư."
...
Về tới nhà, Nam Tầm lập tức lấy một tấm bùa bình an được vẽ sẵn ra, gấp thành hình tam giác rồi đặt vào túi thơm nhỏ. Tạ Lương Thành kế đó phái người đưa túi tận tay Hà Tình.
Với hành động của thầy Nam Tầm, lần này Tạ Lương Thành không hề phát biểu ý kiến. Có điều trong lòng hơi chua chua.
"Tiểu Ngư, anh cũng phải đối mặt xiết bao hiểm nguy, nhưng em quan tâm mỗi Hà Tình mà không ngó ngàng đến anh?" Tạ Lương Thành sâu kín nhìn cô.
Nam Tầm lườm cho anh một cái: "Anh cả, chẳng phải anh bảo mê tín dị đoan là không tốt à? Em nào dám đưa anh những thứ mê tín vậy chứ."
Tạ Lương Thành mím môi: "... Em có thể đưa."
Nam Tầm tức khắc hớn hở: "Chao ôi anh cả, sao anh cứ thích tự vả mình thế? Hết má trái lại đến má phải, có đau lắm không?"
Tạ Lương Thành thản nhiên phun hai chữ: "Vẫn ổn."
Nam Tầm phụt cười bước tới trước mặt anh đẩy người xuống giường. Tạ Lương Thành sửng sốt, đang định đứng dậy thì thấy cô nhóc khóa ngồi trên eo mình, lao lực tháo thắt lưng.
Mặt anh thoắt cái đỏ bừng. Tạ Lương Thành bắt lấy tay cô, khàn giọng gọi: "Tiểu Ngư, đừng như vậy... Đợi anh đăng báo về quan hệ hai chúng ta rồi hãy..."
Nam Tầm chống nạnh cười phá lên: "Anh cả đang nghĩ cái gì đấy? Ai muốn làm chuyện đó với anh đâu?"
Tạ Lương Thành:...
Tháo xong thắt lưng, Nam Tầm bắt đầu cởi cúc quân phục.
Tiểu Bát bày tỏ: Mẹ nó vừa cởi thắt lưng vừa cởi cúc áo, không hiểu sai mới điên đấy biết chưa?
Nam Tầm kéo cái túi mặt bên quân phục lục lọi một hồi, cuối cùng lôi ra tấm bùa bình an nho nhỏ màu vàng.
Suốt quá trình tìm đồ cô đều ngồi trên eo anh. Tạ Lương Thành cảm giác nơi cô tiếp xúc cơ thể mình mềm mại một cách lạ lùng, khiến phần bụng dưới bỗng chốc bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Mệt thay cô nhóc còn hưng phấn quơ quơ tấm bùa khoe khoang: "Anh cả xem nè, em lén nhét bùa bình an vào túi anh lâu rồi. Bởi vì trong lòng em, anh cả luôn xếp nhất."
Tạ Lương Thành rên một tiếng, gằn giọng: "Anh biết rồi, em đứng dậy trước đi."
Nam Tầm chợt nhận ra sự khác thường của anh liền nhét bùa bình an lại vị trí cũ, trở người leo xuống chạy biến.
Chạy.
Tạ Lương Thành nằm chỏng chơ trên giường, thắt lưng bị ném một bên, quân phục bị mở phanh ra, cộng thêm ban nãy bị Nam Tầm sờ soạng lung tung mà trở nên xộc xệch nhăn nhúm.
Cảnh tượng này thật sự y hệt mới bị cưỡng hiếp xong.
Anh ngồi dậy, cảm nhận phản ứng rõ ràng ở nơi nào đó mà chỉ biết liên tục day trán với thở dài bất lực.
Cứ tưởng có khi cả đời mình đều không cảm giác gì với phụ nữ, không ngờ bây giờ... Anh thế nhưng không chịu được tí trêu chọc nào từ cô nhóc.
Tạ Lương Thành mất một lúc mới bình tĩnh lại. Sau khi trở lại bình thường, anh lấy lá bùa trong túi ra giơ lên ngắm, ánh mắt dần mềm mại.
***
Bà cả dạo phố cả ngày, buổi tối lại cùng mấy phu nhân khác đánh vài ván bài, nên khi bà về tới nhà, mọi người đều đã dùng xong bữa tối.
Bà cả mua đủ thứ đồ. Lão phu nhân và Tạ Lương Thành không ai thiếu, đến cả Tiểu Thạch Đầu cũng nhận được một hộp văn phòng phẩm xinh xẻo.
"Tiểu Ngư, qua đây xem mẹ mua cho con cái gì này. Son môi, sáp thơm, còn có dưỡng tóc! Toàn là hàng bán chạy không thôi, đảm bảo con thích."
Nhớ tới lời Tạ Lương Thành kể với mình ban sáng, Nam Tầm không khỏi đánh giá bà thêm vài bận. Phong thái vẫn thướt tha đậm chất phu nhân nhà quyền quý, tuy trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng không khó để tưởng tượng ngày trẻ bà đẹp nhường nào.
Nam Tầm thực sự rất bội phục Tạ Lương Thành, từng trải qua những chuyện đó mà anh vẫn có thể sống chung với bà cả như thể chưa hề có gì xảy ra.
"Mẫu thân, con có việc muốn thông báo." Tạ Lương Thành thình lình cắt ngang công cuộc nghiên cứu son phấn của hai người. Anh bỏ cà vạt mới được mua cho sang bên, lặng đi vài giây mới mở miệng, không đợi bà cả hỏi chuyện: "Con quyết định cưới sẽ Tiểu Ngư. Ban nãy con đã liên hệ báo chí, ba ngày sau bọn con đăng báo kết hôn."
Lời vừa buông, đừng nói bà cả và lão phu nhân, ngay cả Nam Tầm cũng giật mình. Hôm nay mới xác định quan hệ mà đã liên hệ báo chí để ba ngày sau thông cáo chính thức kết hôn?
Tốc độ thiệt dữ dội!