Hà Tình nhìn cô gái đang dựa vào mình, hay đúng hơn là cô bé nhỏ tuổi với gương mặt non nớt.
Ở cái tuổi ấy, mình đang làm gì nhỉ? Hình như mới chân ướt chân ráo nhập ngũ, phương diện tình cảm vẫn còn ngô nghê, gặp được Tạ Lương Thành liền một lòng với anh.
Nếu buộc phải nêu lý do cô "chấm" anh, có lẽ là vì anh mặc quân phục đẹp hơn người khác?
Hà Tình tự dưng thấy buồn cười, ấy thế mà cô đã kiên trì thứ tình cảm ngây thơ dại khờ đó đằng đẵng suốt sáu năm.
Lý do ban đầu có lẽ thật sự vì anh quá ưa nhìn, nhưng chung đụng lâu, cô dần bị sự quyết đoán của anh thu hút... Thế nên bây giờ tuy buông tay, cô cũng không hối hận về quãng thời gian yêu thầm lặng và sát cánh bên anh.
"Tôi cũng không rõ anh ấy có thích cô không, chi bằng cô kiếm cơ hội kiểm tra xem?" Hà Tình nói, ánh mắt vốn nghiêm túc lại toát lên vẻ nghịch ngợm, hoạt bát thuộc về thiếu nữ.
Nam Tầm hỏi: "Vậy Tiểu Tình... từ bỏ rồi hả? Còn tính giúp tôi nữa? Hu hu hu, sao cô tốt thế?" Nam Tầm cảm động ôm choàng lấy Hà Tình.
Hà Tình ôm lại bé cưng trong lòng, dở khóc dở cười: "May tôi là nữ, chứ không cái tính như cô đã chịu thiệt bao lần rồi? Với cả đây không phải từ bỏ, là kịp thời dứt ra. Mà tôi hơn cô tới bốn, năm tuổi, gọi chị Tiểu Tình mới phải."
"Chị Tiểu Tình, em yêu chị hu hu hu..." Nam Tầm đổi xưng hô tiếp tục làm nũng.
Tiểu Bát, kẻ chứng kiến vở tuồng kinh tâm động phách từ tình địch hóa chị em tốt của năm, phát biểu: "Người nào đó ơi, đừng có mà dày mặt như thế. Chị Tiểu Tình? Chậc chậc."
"Chị Tiểu Tình, chị bảo tìm cơ hội kiểm tra là kiểm tra như nào ạ?" Nam Tầm khiêm tốn thỉnh giáo.
Hà Tình theo Tạ Lương Thành lâu nên cũng coi như hiểu tính cách anh, cô nàng ghé tai Nam Tầm hiến kế: "Em có thể như vầy... như vầy... Sau đó như vầy..."
Nam Tầm nghe mà khóe miệng run rẩy. Ai bảo Hà Tình nghiêm túc khô khan đâu, coi mấy chiêu cao thâm này đi!
"Cơ mà... có tác dụng thật ạ? Lần trước cậu Trương đưa em về chẳng thấy anh cả tức giận gì hết, còn cười giễu mắt em kém."
Hà Tình cười nhạt nhẽo: "Một lần không được thì thêm vài lần sẽ hữu dụng, không phải ư? Ngoài ra, em cần giữ khoảng cách thích hợp nữa, đừng suốt ngày bám dính bên người anh ấy. Nghe chị, từ mai bắt đầu tránh mặt hết sức có thể đi."
Trường hợp của cô và Tiểu Ngư không giống nhau, bởi vì nếu cô không bám sát, qua mười ngày nửa tháng chắc chắn Tạ Lương Thành sẽ chẳng nhớ nổi cô là ai. Nhưng với Tiểu Ngư, ha hả... vài ngày hẳn thấy hiệu quả rồi.
Nam Tầm không khỏi bật cười.
...
Đến khi bà cả chơi bài xong thì hai người đã chị chị em em thắm thiết. Tuy chưa tới mức không có điều giấu nhau, nhưng cũng chả kém là bao.
"Hôm nay anh của ta bận công to việc lớn gì thế?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát trước hết là chúc mừng cô thành công diệt trừ được tình địch ngầm, sau mới trả lời: "Đại Boss bận nhiều chuyện lắm. Hợp tác với Tiết Đại soái giăng bẫy nổi bẫy chìm giả vờ rạn nứt quan hệ để bắt nội gián nè, rồi phái người lên ba tỉnh Đông Bắc quậy nữa nè. Rồi chờ bên Ngô Đại soái nội loạn, hí hí, bọn họ sẽ nhân cơ hội thâu trọn địa bàn!"
Nam Tầm nhướng mày: "Nào dễ nội loạn thế? Ngô Đại soái thống lĩnh ba tỉnh Đông Bắc nhiều năm vậy đâu phải ăn chay."
Tiểu Bát: "Chẳng phải nhờ ngươi nói chuyện đám con của Ngô Đại soái không phải con ruột ông ta sao? Đại Boss đã sai La Phó quan điều tra, thế mới thu được không ít tin tức, từ mấy đầu mối này đâm bị thóc chọc bị gạo được không ít chỗ đâu."
Nam Tầm cười với vẻ khá bất ngờ: "Không phải chê ta mê tín dị đoan à, vậy mà cũng đi tra thật."
Tiểu Bát cười hì hì: "Ngoài nói thế, trong lại tin. Đại Boss thế giới này thiệt thích dối lòng."
***
Để tránh tai mắt, nửa đêm Tạ Lương Thành mới thần không biết quỷ không hay về nhà. Bình thường giờ này, Nam Tầm hay bật đèn bàn phòng khách vừa đọc sách vừa đợi anh, nhưng hôm nay đại sảnh tối om, sô pha cũng quạnh quẽ không bóng người.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Lương Thành là: Hứa Đa Ngư và mẹ anh chưa về, nào ngờ thím Vương lại bảo hai người đều đã ngủ. Không hiểu sao tự nhiên lòng anh có xíu không thoải mái.
Từ khi lên tỉnh tới nay, hình như đây là lần đầu tiên cô nhóc không chờ anh về.
Hay là tưởng mình không về?
Nghĩ đến khả năng này, Tạ Lương Thành thấy cảm giác khó chịu vừa rồi vơi đi phần nào.
***
Hôm sau, Tạ Lương Thành ăn xong bữa sáng vẫn không thấy cô nhóc kia đâu. Ngày thường cô toàn đòi ăn chung với anh, rồi ngóng theo bóng anh rời đi.
"Hôm nay Tiểu Ngư sao vậy? Không khỏe?" Tạ Lương Thành nhíu mày hỏi.
Bà cả giải thích: "Tiểu Ngư dùng bữa trước khi con xuống rồi."
"Ăn rồi? Nhanh vậy ạ?" Tạ Lương Thành ngạc nhiên: "Vậy con bé đâu?"
"Con bé bảo buổi sáng không khí trong lành nên muốn đi dạo."
Trong mắt bà cả, Nam Tầm là trò giỏi của thầy phong thủy đại tài, cô nói gì đều đúng.
Tạ Lương Thành im lặng vài giây rồi vâng một tiếng rời đi. Trước khi lên xe, anh theo bản năng liếc quanh một vòng, thấy ngoài lính gác thì chẳng còn ai.
"Đi từ cửa sau." Anh lên xe, làm như thuận miệng phân phó.
Bác tài Chu buồn bực, đi cửa sau phải bôi ra thêm nửa vòng đường nữa, sao tự dưng Thiếu soái yêu cầu vậy?
Tới khi xe đã ra khỏi cổng sau, bác Chu lén liếc thoáng qua Tạ Thiếu soái, thấy anh vô cảm mím chặt môi mỏng là nắm được tình hình: Hôm nay tâm trạng Thiếu soái rất tệ, có thể im thì nên im.
Tạ Lương Thành triệu tập mấy cấp dưới thân cận mở hội nghị bí mật, họp xong bảo Hà tình ở lại.
"Thiếu soái, bắt đầu hành động luôn ạ?" Hà Tình nghiêm nghị hỏi.
Tạ Lương Thành gật đầu, nói nhàn nhạt: "Giả bộ thôi, nhưng đôi khi để bảo đảm tính chân thật sẽ có nguy hiểm."
Hà Tình tức khắc hiểu ý anh: "Tôi sẽ dặn các anh em nâng cao cảnh giác."
Tạ Lương Thành lại lạnh nhạt nói tiếp: "Không cần cảnh giác."
Hà Tình khẽ biến sắc: "Thiếu soái, ý ngài là trong chúng ta có... Vâng, tôi đã rõ."
Cô biết Tạ Lương Thành làm việc luôn cân nhắc trước. Lúc đầu cô cũng từng nghi ngờ, nhưng kết quả cuối cùng đều cho thấy quyết sách của anh là đúng.
Hà Tình đang định lui ra thì Tạ Lương Thành bất ngờ gọi cô lại, môi mỏng giật giật, lặng một lát mới hỏi: "Hà Phó quan, hôm qua có gì bất thường không?"
Hà Tình sửng sốt, Thiếu soái đang ám chỉ Tiểu Ngư? Không phải chứ, mới một ngày đã có hiệu quả?
"Thưa Thiếu soái, hôm qua cô Hứa đi cùng bác gái qua nhà Lý phu nhân. Đầu tiên hàn huyên vài chuyện lặt vặt, sau đó các phu nhân chơi bài, cô Hứa ngồi bên cạnh xem một chốc rồi ra vườn đi dạo. Trong toàn bộ khoảng thời gian đó không tiếp xúc bất kỳ nam giới nào. Song có mấy phu nhân khen cô ấy trước mặt bác gái với dẫn mối."
Hà Tình báo cáo cặn kẽ từ lớn tới nhỏ, Tạ Lương Thành hơi nhíu mày: "Chỉ vậy? Con bé thì sao? Phản ứng thế nào?"
"Cô Hứa rất ngoan, các phu nhân nói gì đều vâng dạ."
Hàng mày Thiếu soái càng nhíu chặt.
"Thiếu soái, nếu không còn việc thì tôi xin phép." Hà Tình nói.
Tạ Lương Thành đang thẫn thờ không trả lời.
Hà Tình lập tức rời đi, khi xoay người lại thì khóe miệng cong cong.
Đây chỉ mới là khởi đầu mà Thiếu soái đã không chịu nổi? Nhưng hãy tận hưởng đi, không phải chuyện nào cũng xảy ra theo hướng ngài muốn.