Nam Tầm nghe Tạ Lương Thành gằn giọng liền réo bà cả cách đó không xa: "U ơi, anh cả bảo tối nay muốn ăn nhiều cá ạ!"
Bà cả đang soi gương đằng kia đáp lời ngay tắp lự: "Tối nay Tiểu Thành không tăng ca à con? Về ăn cơm cơ hả? Được rồi, để mẹ bảo thím Vương nấu mấy món cá. Con muốn ăn kiểu gì, hấp hay kho, hay hầm canh? Mẹ nhớ hồi nhỏ con không thích ăn cá nên dạo này không kêu thím Vương làm..."
Tạ Lương Thành bắt được nét đùa cợt trong mắt Nam Tầm thì hít sâu một hơi, trả lời: "Tiểu Ngư nghe nhầm, hôm nay con còn rất nhiều công vụ cần giải quyết. Tối nay con về muộn, ăn ở ngoài luôn."
Bà cả than thở tiếc nuối, nhưng vẫn không quên khuyên nhủ: "Tiểu Thành, con phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi điều độ, tránh tự hủy hoại sức khỏe."
Nam Tầm chêm vào: "Đúng đó anh cả, u đang chờ bế cháu nội đấy. Nếu anh chưa già đã yếu, sau này phải tính sao đây?"
Tạ Lương Thành vừa bực vừa buồn cười nhìn cô đăm đăm: "Hứa Đa Ngư, tôi có được hay không chẳng lẽ cô không biết?"
Nam Tầm ngơ ngác: "Biết, nên em mới nói vậy. Chẳng phải lần trước chỉ bằng một chân... em đã đạp anh rớt giường ư?"
Tạ Lương Thành: "..." Anh đứng phắt dậy, quay đầu bỏ đi.
Song từ xa xa, anh vẫn nghe được tiếng cô gái trò chuyện với mẹ: "U ơi, anh cả đi rồi, hai mình có thể từ từ sửa soạn. Hôm nay u định đưa con dự tiệc gì ạ? Sinh nhật Trương phu nhân lần trước ạ?"
Mẹ anh đáp: "Ừ ừ, là Trương phu nhân lần trước con gặp đấy. Mẹ nói con nghe, bà ấy có thằng cháu lớn du học nước ngoài, nghe đồn khôi ngô sáng sủa lắm.
Mà phải Tiểu Ngư, sau này chớ gọi u ở những chỗ như thế nhé, con nên gọi mẹ theo người thành phố*. Ông cha quá cố của Tiểu Thành lập nghiệp từ thôn quê, hồi đầu bọn mẹ cũng không quen cách xưng hô này lắm, nhưng mình không sửa người ta sẽ cười cho. Tuy nhiên, chính lúc đó cha con leo lên làm Tạ Đại soái, Tuần duyệt sử năm tỉnh người người khiếp sợ, bởi vậy họ chỉ dám chế giễu ông ấy là gã lỗ mãng quê mùa sau lưng, trước mặt vẫn ra vẻ kính cẩn."
Nam Tầm trả lời: "Dạ, mẹ... mẹ nuôi."
[* Từ đầu tới giờ, Nam Tầm nhập vai gái quê gọi mẹ Tạ Lương Thành theo cách gọi cũ: 乾娘 /Gān niáng/, nên bọn mình xin phép được để từ u cho hay. Giờ thành gái thành thị gọi theo cách tiên tiến hơn: 乾媽 /Gān mā/, nên bọn mình sẽ để "mẹ" từ đây. Những chương trước cũng đã được sửa.]
"Ôi chao, ngoan quá! Không biết ai có phúc cưới được cô vợ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như con."
"Có mẹ nuôi đây mà, mẹ kén ai làm rể, con sẽ gả cho người đó." Cô gái thỏ thẻ thưa. Không cần nhìn, anh cũng có thể mường tượng ra dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt ấy.
"Miệng ngọt chưa kìa. Hôm nay con phải trang điểm lộng lẫy vào. Nghe nói cháu trai Trương phu nhân vừa về nước mấy hôm trước, tiệc sinh nhật lần này sẽ tới..."
Những lời sau đó nghe không rõ lắm, bởi Tạ Lương Thành đã rảo nhanh bước vừa cố tình thả chậm với gương mặt càng lúc càng đen.
***
Cả ngày nay hồn vía Tạ Lương Thành cứ như treo ngược cành cây, La Phó quan báo cáo cũng mất tập trung.
Cậu chàng đành báo cáo lại lần hai: "Thiếu soái, chuyện lần trước ngài bảo điều tra đã có kết quả. Ba trai bốn gái của Ngô Đại soái quả thực không phải con ruột ông ta! Tôi đoán chỉ có con trai bà vợ cũ hồi trẻ sinh là ruột thịt, tiếc rằng bị chết non."
Tạ Lương Thành nhướng mày: "Nguyên nhân?"
Cậu chàng tỏ vẻ rất hạnh phúc trên nỗi đau của người khác, nói: "Hình như Ngô Đại soái không thể có con do vấn đề sức khỏe. Còn đám nhóc từ đâu ra, hiển nhiên là bị mấy bà vợ bé cắm sừng. Hai trong số đó thuộc về phó quan trung thành của lão, hai đứa khác là của anh em kết nghĩa lão, còn lại tôi vẫn chưa điều tra ra." Nói xong, La Phó quan lại thấy kỳ lạ: "Mà sao Thiếu soái biết? Lúc điều tra, tôi hoàn toàn không ngờ được kết quả."
Mắt Tạ Lương Thành xẹt qua ý cười, nhạt đến mức không dễ nhận ra: "Trong nhà có thầy nhỏ biết xem tướng."
La Phó quan la "hả?", cười gượng hỏi: "Thiếu soái nói giỡn ạ, chuyện tai tiếng kiểu này đâu thể coi tướng là ra được?"
Tạ Thiếu soái lại có vẻ không hề nói giỡn, trầm ngâm đáp: "Có lẽ trên đời thực sự có thầy bói đoán mệnh. Trước kia cậu không gặp được, không đồng nghĩa trên đời không tồn tại."
La phó quan: "..."
"La Phó quan." Anh bỗng nghiêm mặt: "Ngày mai tôi muốn đi gặp Tiết Đại soái, cậu để ý che dấu hành tung đừng để lộ ra ngoài."
Cậu thấp thỏm, nghiêm trang hỏi: "Thiếu soái, bên chúng ta có nội gián thật ạ?"
Tạ Lương Thành cười lạnh: "Ngô Đại soái nhiều lần khích bác quan hệ giữa tôi và Tiết Đại soái, bên kia lại ngầm mượn sức ta, cậu cho rằng ông ta chỉ dùng thủ đoạn này đối phó tôi? Tôi nghi đã có Đốc quân nào bị ông ta mua chuộc."
Sắc mặt La Phó quan càng thêm suy tư: "Vậy lần này Thiếu soái nhất định phải hết sức cẩn thận."
...
Tạ Lương Thành xử lý xong công vụ thì trời vẫn còn sớm nên về thẳng nhà. Đúng là lâu rồi không ăn cá.
Thế nhưng về tới nơi, nghênh đón anh lại là một khoảng không quạnh quẽ. Lão phu nhân lớn tuổi, ăn xong đã đi nghỉ ngay, Tiểu Thạch Đầu đang tuổi lớn cũng ngủ nốt.
Còn hai người kia...
Thím Vương cung kính giải thích: "Bà cả và cô chủ dự tiệc sinh nhật Trương phu nhân có dặn tôi không cần đợi, hiện vẫn chưa về. Cậu cả đã ăn chưa? Bếp vẫn còn cơm, cậu chủ chưa ăn thì để tôi hâm lại, hay cậu muốn ăn mì không ạ? Tôi xuống làm một ít."
Mặt Tạ Lương Thành đen sì: "Không cần, tôi không đói."
"Vậy cậu muốn tắm gội không? Để tôi đi nấu nước."
Tạ Lương Thành nhớ tới chuyện tối qua mà thoáng đỏ mặt, âm sắc càng lạnh: "Không cần."
Thím Vương vốn rất sợ anh, giờ nghe anh từ chối liên tiếp liền lui.
Tạ Lương Thành bực bội ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha phòng khách. Phụ nữ đều rảnh rỗi không gì làm à? Tối ngày tiệc tùng.
Chẳng biết chờ bao lâu, cuối cùng anh cũng nghe loáng thoáng âm thanh. Quay đầu nhìn thì chỉ có mỗi mẹ, không thấy bóng dáng cô nhóc kia.
"Tiểu Thành? Đêm nay không phải tăng ca à, sao về sớm thế con?" Bà cả bất ngờ.
Giọng anh bình thản: "Con không về sớm làm sao biết mẫu thân thường xuyên dẫn Tiểu Ngư chơi khuya?"
Bà cả vội phản bác: "Làm gì có chuyện đó, hôm nay mới là lần đầu tiên. Mẹ với bà Trương đều thấy Tiểu Ngư và cháu trai bà ấy rất xứng đôi, nên khi tiệc kết thúc, hai mẹ con mới nán lại thêm chốc."
"Tiểu Ngư đâu? Đi đâu rồi?" Tạ Lương Thành đột nhiên trầm giọng.
Bà cả liền hứng khởi: "Cậu Trương nhất quyết muốn đưa Tiểu Ngư về, mẹ già đây về trước tránh làm kì đà. Hai đứa nhỏ khẳng định có niềm riêng muốn tỏ."
Tạ Lương Thành nghe mà nhấp nhổm không yên, dứt khoát đứng dậy. Cũng vì bật dậy quá đột ngột, sô pha và bàn trà đều bị xô lệch.
Tạ Lương Thành vừa ra tới cửa đã thấy một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước nhà, đôi nam nữ trong xe trò chuyện rôm rả trông thật vui.
Trong lòng phực một phát bốc hỏa, thiêu anh bức bối muốn đánh người.