Tạ Lương Thành vừa buông lời, mặt mấy bà vợ lẽ hết xanh lại tím đặc sắc cực kỳ.
Các bà hớn hở gói ghém những thứ mình thích nhất, còn đeo vàng đeo bạc sợ lên tỉnh mất mặt. Nào ngờ cậu cả căn bản không tính dẫn họ theo!
Mấy bà tay xách nách mang rương rương to sụ nom khá buồn cười.
Dì Ba gào lên: "Cậu cả, cậu không thể như vậy. Chúng tôi theo Đại soái nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, cậu không thể vứt bỏ chúng tôi..."
Tạ Lương Thành lạnh lùng châm chọc: "Mấy bà là người của Tạ Đại soái chứ không phải tôi. Chẳng lẽ các vị còn cần tôi cung phụng tới cuối đời?"
Toàn thể vợ lẽ:...
Trên thực tế, nhà họ nuôi đám vợ bé đã xem như tận tình tận nghĩa, mấy bà ở lại nhà cũ cơm ngon rượu say còn bất mãn gì?
Nam Tầm mà không cố nhịn chắc sẽ cười phá lên.
Chuẩn đấy. Tạ Lương Thành đưa bà nội và mẹ lên tỉnh lỵ hưởng phúc, vợ lẽ liên quan quái gì!
Bà cả cũng dở khóc dở cười, cuối cùng phải an ủi một phen mới dỗ được họ yên phận ở lại.
Nam Tầm tỏ vẻ bội phục thái độ rộng lượng của bà.
Tiểu Bát bỗng hiện hồn chậc lưỡi: "Bà ta chỉ chột dạ thôi. Ngươi biết tại sao Tạ Đại soái cưới nhiều vợ bé mà chẳng có lấy một người sinh con nối dõi không?"
Nam Tầm nao nao nhìn về phía bà cả hiền huệ đoan trang.
Tạ lão gia cưới mười mấy người mà không có đứa con nào ngoài hai đứa con trai của bà cả. Cô cứ ngỡ do cơ thể Tạ Đại soái có vấn đề.
Quả nhiên, muốn ngồi vững trong nhà cao cửa rộng, không thể không tâm cơ thủ đoạn.
...
Năm người được lính của Tạ Lương Thành hộ tống ra nhà ga.
Tàu hỏa chuyên dụng lên tỉnh đã đến, Tạ Lương Thành dẫn họ vào toa hạng nhất. Binh lính đi theo thì ở toa hạng hai ngay cạnh.
Bước lên tàu, Nam Tầm tấm tắc làm lạ.
Toa hạng nhất thế giới này quá ư là sang chảnh. Nội thất lịch sự trang nhã, ghế dựa to rộng nhồi lông ngỗng, lúc ngồi sẽ lún xuống mềm mại thoải mái vô cùng. Sàn còn trải thảm.
Một đầu toa lắp đặt phòng vệ sinh đầy đủ tiện nghi. Nghe nói cách vách là phòng khách chuyên dụng có bàn đá cẩm thạch, vừa chắc chắn lại thanh lịch.
Lão phu nhân và bà cả hiển nhiên từng thấy những thứ này nên không hề ngạc nhiên.
"Chủ nghĩa tư bản đại gian ác! Ngay cả toa tàu cũng phân cấp bậc, có cần khoa trương vậy không?" Nam Tầm thầm cảm thán với Tiểu Bát.
Tiểu Bát ngáp: "Tuy đây là xã hội dân chủ, nhưng rất nhiều chuyện vẫn chia năm bảy loại. Chỉ có cấp bậc như đại Boss mới được hưởng đãi ngộ đấy."
Nam Tầm ngồi thoải mái trên ghế nghe tiếng còi "tu tu" kéo hồi dài, ngắm phong cảnh càng lúc càng trôi xa, những người kéo hành lý trên sân ga cũng ngày càng thu nhỏ...
Hứa Thạch Đầu có vẻ rất hưng phấn, cứ lắc lắc tay áo Nam Tầm mãi: "Chị ơi chị ơi, đây là tàu hỏa tiên sinh ở trường từng nhắc. Woa, nó chạy thật rồi nè, ghế cũng mềm quá đi."
Nam Tầm xoa đầu nhỏ cậu bé: "Tiểu Thạch Đầu, nay mai lên tỉnh em phải chăm chỉ học hành nha."
Hứa Thạch Đầu gật mạnh, hỏi nhỏ: "Chị ơi, sau này chúng mình sẽ sống cùng anh trai kia ạ?"
Nam Tầm ngẩng đầu nhìn lướt qua Tạ Lương Thành ngồi hàng trên đưa lưng về phía hai người.
Bình thường người ta không thể thấy nửa thân trên người ngồi trước bởi kích cỡ ghế. Chẳng qua thân hình người nọ cao lớn nên lộ cả mũ kepi và phần gáy.
"Đúng vậy, bọn mình sẽ sống với anh ấy." Nam Tầm hơi ngừng, hỏi lại: "Tiểu Thạch Đầu thích anh Thành không?"
Hứa Thạch Đầu nghĩ nghĩ, trả lời: "Thích ạ, nhưng hơi sợ chút xíu."
Nam Tầm bật cười: "Tại sao? Anh Thành đẹp trai thế cơ mà."
Hứa Thạch Đầu nói nghiêm trang: "Bởi vì anh ấy trông hung dữ, không ấm áp như chị."
Nam Tầm tủm tỉm ngắm người đàn ông phía trước, thấy rõ đầu anh hơi nghiêng, rất nhanh lại quay thẳng.
"Anh Thành nhìn dữ vậy mới bảo vệ được người nhà của anh và chúng ta nữa."
Hứa Thạch Đầu ngây thơ hỏi: "Tụi mình tính là người nhà của anh Thành ạ?"
Nam Tầm cười dịu dàng: "Ừm."
Hai mắt Hứa Thạch Đầu sáng bừng: "Lớn lên em cũng muốn trở thành người như anh ấy để bảo vệ chị."
Nam Tầm nhào nắn mặt cậu bé, ghẹo: "Em đã là anh hùng nhỏ rồi."
Tiểu Bát thình lình ngoi lên: "Thân ái, nãy ngươi cười hiền hậu ghê, giống cụ tổ lắm luôn."
Nam Tầm buồn bực: "Ngươi càng ngày càng tin tưởng ta nhỉ? Dám năm lần bảy lượt nhắc đại Boss thế giới trước. Sao? Không sợ ta nhập vai quá sâu không thoát được hả?"
Tiểu Bát: "Xét thấy mấy thế giới trước ngươi biểu hiện đặc biệt tốt nên gia tin tưởng ngươi sâu sắc."
Nam Tầm đâu biết rằng trong lòng Tiểu Bát cô đã thành cặn bã, còn là cặn bã trong cặn bã.
Thế giới trước vừa yêu đương với đại Boss chết đi sống lại, mà mới chết đã gấp không chờ nổi đi thế giới sau tìm trai đẹp mới. Không phải cặn bã thì là gì?
Tiểu Bát rất vui mừng, cặn bã cao cấp thời buổi này quý như lông phượng sừng lân. Nhân phẩm những kẻ cặn bã thường chẳng tốt đẹp gì, nhưng đạo đức Nam Tầm nhà nó không hề xuống cấp. Có điều hơi lười xíu, thi thoảng đùa dai dọa nạt trái tim bé bỏng của nó, còn làm bậy khiến nó lo lắng đề phòng.
Nam Tầm lắng nghe tiếng tàu xình xịch, ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, vui vẻ nhắc nhở: "Ta bỗng nhiên nhớ ra, có con thần thú nào đó ở thế giới nữ tôn bảo, qua hai thế giới nữa cho ta đi nghỉ phép ~"
Tiểu Bát lúc này rất muốn giả chết.
Má nó, trí nhớ lúc không cần thì tốt đến lạ thường, lúc cần lại cố tình không tốt.
"Tiểu Bát? Bát Bát Bát Bát?"
"Khỏi réo, gia còn sống. Gia là thần thú nhất ngôn cửu đỉnh, cần ngươi nhắc chắc? Cơ mà khoan hãy mơ xa, cứ ngoan ngoãn tiêu trừ ác niệm đại Boss đã. Bây giờ đừng nói 1, ngay đến 0.1 điểm cũng chưa giảm, aiza..."
Nam Tầm thở dài nhìn chằm chằm gáy người nọ, lén lút đâm hình nhân trong lòng.
Không lâu sau, anh đứng dậy ra khỏi toa, có lẽ qua toa hạng hai dặn La Phó quan ít việc. Khi quay lại, anh thế mà đổi qua ngồi đối diện Nam Tầm.
... Không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Nam Tầm dù muốn tranh thủ nói gì đó, ấy vậy vừa ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh lại không cất nên lời.
Tiểu Thạch Đầu dựa vào ghế ngủ. Nam Tầm ngó ra phong cảnh ngoài cửa sổ, lâu lâu quét mắt liếc người nọ.
Anh cầm tờ báo vắt chân dựa ghế, chẳng biết cố ý hay thói quen vốn thế. Hai tay giơ cao che khuất gương mặt anh tuấn, chỉ lộ vành mũ và một khoảng trán nhỏ, cặp mày kiếm cũng như ẩn như hiện.
Nam Tầm:...
Không cho nhìn thì thôi! Hứ, đồ hẹp hòi.
Nhìn một cái thì chết người hả?