"Hôm nay bé muốn đi đâu? Cụ đi với bé." Thẩm Duệ Uyên âu yếm vuốt đầu cô.
Nam Tầm cười, cười một hồi lại khóc, không nhịn được nghẹn ngào: "Tận lúc này rồi cụ vẫn định... đi chơi với con?"
"Sao vậy? Sao lại khóc?" Thẩm Duệ Uyên nâng tay phải tính lau nước mắt cho cô, giữa chừng lại thả xuống, đổi thành tay trái.
Anh dịu dàng lau nước mắt cho Nam Tầm, khẽ nhíu mày: "Không muốn thì thôi, chớ khóc."
Nam Tầm ôm chầm lấy anh, giọng mất tiếng: "Rốt cuộc cụ muốn giấu con tới bao giờ?"
Cả người Thẩm Duệ Uyên cứng đờ: "Bé nói gì vậy?"
Nam Tầm túm tay phải anh, nhìn chằm chằm bàn tay được băng kín, khàn giọng: "Vết thương đã bao lâu mà cụ vẫn quấn băng? Con ngửi thấy được."
Thẩm Duệ Uyên hơi biến sắc, buông cô bé trong ngực.
Anh giơ tay ngửi thử, thất thần lẩm bẩm: "Rõ thế rồi ư..."
"Cụ tổ, cho con xem được không?" Nam Tầm mềm giọng.
Thẩm Duệ Uyên lẳng lặng nhìn, mặc cho cô nắm tay mình cởi từng lớp băng.
Bàn tay này từng bắt mũi Kiếm Trừ Ma. Hiện đã qua hai tháng, miệng vết thương chẳng những chưa lành, còn bị phân hủy. Phần thịt rữa nát xung quanh như có thể lây nhiễm, đã lan ra chỗ khác.
"Thật xin lỗi bé." Thẩm Duệ Uyên bỗng thì thào.
Nam Tầm hít sâu một hơi, cười với anh: "Cụ tổ, chúng ta về quê ở đi, tìm một nơi không có ai mua nhà. Chỉ hai chúng ta."
Thẩm Duệ Uyên sửng sốt, ánh mắt sâu lắng trông cô. Qua hồi lâu mới cong khóe miệng, khe khẽ đáp: "... Ừm."
Hai người đến một ngôi làng hẻo lánh, mua căn biệt thự nhỏ lưng chừng núi. Từ đó về sau chưa từng ra khỏi nhà.
Tiểu Bát thắc mắc với Nam Tầm: "Sao ngươi không hỏi ta nguyên nhân đại Boss thành ra như vầy?"
Nam Tầm: "Ta hỏi thì ngươi nói à?"
Tiểu Bát: "... Đã đến nước này rồi, giấu ngươi cũng chẳng được gì."
Nam Tầm bình tĩnh nói: "Ta đoán được, do thanh Kiếm Trừ Ma của khí vận tử."
Tiểu Bát giải thích: "Thật ra khí vận tử nói không sai, Kiếm Trừ Ma chỉ diệt yêu tà. Nếu trên tay yêu tà dính mạng người vô tội thì chỉ cần một nhát kiếm sẽ hóa thành cát bụi. Cụ tổ không giết người vô tội nên lúc ấy mới không sao. Chẳng qua...
Không giết người vô tội đâu có nghĩa không dính líu đến mạng người. Ông cố Thẩm là hắn giết, mấy ác ma vốn có thể siêu độ cũng bị hắn mang đi tu luyện. Hắn tu tà. Tuy thanh kiếm kia không làm hắn tan thành mây khói, nhưng có khả năng tinh lọc.
Ngươi nói một người chỉ sống dựa vào sát khí, âm khí. Một khi không có hai chất dinh dưỡng này, liệu còn tồn tại được chăng?"
Thẩm Duệ Uyên không giống những con cương thi hình thành tự nhiên nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, anh bị buộc ở lại nhân gian. Sở dĩ xác không thối rữa là bởi đã sớm bị sát khí, âm khí ăn mòn, có thể nói hai thứ đó duy trì cơ năng của anh.
Miệng vết thương cũng như cái lỗ bị rạch của vật chứa đầy sát khí, lỗ hổng càng lan rộng thì sát khí càng lọt ra nhiều. Bổ sung cách mấy cũng không lấp được cái động không đáy.
Khi sát khí vốn hòa trong máu thịt rò hết, cái xác đáng lẽ phải mục rữa từ lâu sẽ... lần nữa phân hủy.
Nam Tầm không chỉ ngửi được mùi hư thối từ tay mà còn từ trong cơ thể cụ tổ.
Cô không cam lòng chất vấn Tiểu Bát: "Sao khí vận tử có được Kiếm Trừ Ma? Sao Kiếm Trừ Ma trùng hợp khắc cụ tổ? Cụ tổ tốt như vậy, sao không thể sống lâu mấy năm?"
Tiểu Bát trả lời: "Hắn là thi ma mà, vốn không nên tồn tại ở thế giới cấp thấp loại trung."
Nghỉ một chốc, nó lại nghiêm túc nói: "Ngươi tưởng đại Boss phản diện là trò đùa à? Ngươi tin không, có một khoảnh khắc, trong đầu đại Boss hiện lên ý nghĩ đáng sợ?"
"Ý nghĩ gì?"
Tiểu Bát: "Hút khô máu hai mươi cô gái ngày sinh tháng đẻ thuần âm để miệng vết thương khép lại. Nhưng cái giá phải trả là hoàn toàn tha hóa thành tà tu tàn bạo khát máu. Nam Tầm, nếu không có ngươi, hắn nhất định sẽ làm thế."
"Vì sao?"
"Bởi vì trong mắt ngươi hắn là cụ tổ dịu dàng dễ gần, không phải cụ tổ tàn bạo..."
Nam Tầm ngắm người đàn ông ngồi đọc sách trong sân, cầm ô bước qua che cho anh.
"Mặt trời mọc rồi, về phòng thôi." Cô rút quyển sách anh cầm, vuốt ve mặt anh.
Gương mặt tuấn tú sạch sẽ đã chuyển sang màu xanh trắng, nửa mặt phải thối rữa, kề gần là ngửi được mùi hôi. Thế nhưng Nam Tầm cứ như bị mất khứu giác, vẻ mặt chẳng chút khác thường. Thẩm Duệ Uyên đưa tay cô lên miệng hôn, dịu dàng hỏi: "Bé con, mỗi ngày ở cùng ta chán không?"
"Không đâu." Nam Tầm đáp.
Thẩm Duệ Uyên kéo cô lại, hơi dịch qua bên vỗ vỗ ghế bập bênh: "Nằm với ta một lát đi. Hôm nay ta không muốn về phòng."
Nam Tầm nao nao, ngoan ngoãn nằm bên người anh.
Cô cầm ô, Thẩm Duệ Uyên ôm cô. Hai người cùng nhau nằm trên ghế.
"Bé con." Thẩm Duệ Uyên gọi.
"Vâng?" Nam Tầm thưa khẽ khàng.
"Khi nào cụ tổ mất, bé chôn ta xong thì về nhà họ Thẩm đi. Tuy sau này cụ không che chở bé được nữa, nhưng Thẩm Quang Bích là đứa trẻ tốt, nó nhớ tình xưa sẽ chăm sóc bé."
Nam Tầm hơi giận, lại chợt cười: "Được thôi, con cũng thấy tiểu sư huynh không tệ lắm. Lần trước gặp mấy người bạn của anh ấy, hình như có người để ý con. Cụ nói xem, con nên quên cụ để bắt đầu cuộc sống mới không?"
Thẩm Duệ Uyên không nói gì, duy chỉ cánh tay ôm cô siết chặt thêm, đến mức Nam Tầm sắp không thở nổi. Đôi mắt anh cũng tối sầm.
Cô cười khẽ: "Rõ là không nỡ bỏ con, còn nói những lời như vậy. Khó chịu không?"
Vẻ mặt Thẩm Duệ Uyên khá phức tạp.
Nam Tầm xoay người, nghiêm túc nhìn gương mặt đã chẳng còn đẹp đẽ: "Cụ tổ, con tới thế giới này vì cụ. Cụ không còn thì con ở lại làm gì? Cụ nên biết mạng con vốn mượn được. Giờ cụ đi, con cũng nên quay về."
Thẩm Duệ Uyên nhìn cô thật sâu. Lời Nam Tầm khiến đôi mắt ảm đạm anh bừng sáng chói lòa.
Nam Tầm đưa cổ mình qua, thì thầm: "Cụ tổ, con muốn thối rữa cùng cụ."
"... Được."
Thẩm Duệ Uyên ôm chặt cô, đâm răng nọc bén nhọn vào cổ Nam Tầm, trong mắt ánh lên vẻ thỏa mãn.
"Bé, cụ tổ rất thích bé, không nỡ để bé lại một mình."
"... Vâng, con biết."
Nam Tầm buông tay, chiếc ô rơi xuống đất.
Hai người ôm nhau. Dưới ánh nắng chói chang, hai cơ thể từ từ cùng nhau... thối rữa.