Edit: Bánh Bao/Beta: Padu
Thẩm Quang Bích ra khỏi phòng, đen mặt nhìn hai người. Nói đúng hơn là nhìn Nam Tầm.
Trong mắt cậu, cụ tổ là thần thánh không thể xâm phạm, là tiền bối vừa đáng kính vừa đáng sợ. Nhưng con ranh đây coi cụ tổ là gì? Suốt ngày làm nũng, có biết xấu hổ không đấy.
Mà khiến cậu khó hiểu là, cụ tổ cưng con nhóc này cùng cực. Đến cả thẻ vàng không giới hạn cũng tùy ý đưa nó!
"Cụ tổ, con vừa nhận được điện thoại." Thẩm Quang Bích chen ngang hai cụ cháu "tình chàng ý thiếp". Thấy hai người đồng thời nhìn qua, ngay cả kiểu nhướng mày cũng giống nhau như đúc, trong lòng cậu sinh ra cảm giác kỳ quái, lại không thể nói rõ đó là gì.
"Người này được khách quen của ba con giới thiệu, muốn tìm con xem giúp phong thủy nhà ở." Thẩm Quang Bích giải thích.
Thẩm Duệ Uyên gật đầu: "Đi đi, mang bé con theo nữa."
Thẩm Quang Bích hơi nhíu mày: "Mang nó? Con bé chả biết gì, dẫn nó theo làm gì ạ?"
Nam Tầm trừng cậu: "Trước kia không biết không có nghĩa bây giờ cũng vậy. Nói không chừng kiến thức của anh còn chả uyên bác bằng tôi đâu." Cả phòng sách của cụ tổ cô đã đọc được kha khá rồi nhé.
Nam Tầm nói xong liền ôm chặt cánh tay cụ tổ, mặt nhỏ hơi ngước: "Cụ tổ, cụ không đi cùng bọn con ạ?"
Thẩm Duệ Uyên cười nhẹ: "Ta đã tính cho hai đứa một quẻ. Chỉ là việc nhỏ, hai đứa đủ sức làm. Nếu thật gặp chuyện không giải quyết được, cứ trở về tìm ta."
"Vậy cụ tổ ở nhà làm gì? Cụ tổ có chán không?" Nam Tầm vội hỏi tiếp.
Thẩm Duệ Uyên xoa xoa đầu cô, ánh mắt hiền lành: "Không đâu, cụ tổ có rất nhiều chuyện để làm."
"Cụ tổ, chờ bọn con rảnh, chúng ta ra ngoài chơi đi. Thành phố mình có biết bao thắng cảnh, không thì đến công viên trò chơi cũng được. Tàu lượn siêu tốc vui cực luôn."
Thẩm Quang Bích đứng bên run rẩy khóe miệng: "Thẩm Hiểu Nhu, em chắc chắn cụ tổ sẽ chơi mấy trò trẻ con đấy à?"
Nam Tầm bình tĩnh hỏi: "Là anh nhát gan không dám chơi thì có?"
Thẩm Quang Bích đang định phản bác, lại nghe cụ tổ nói "Được".
... Được.
Thế là đồng ý rồi?
Thẩm Quang Bích nghẹn lại. Đợi cụ tổ tới cái chỗ ấu trĩ đó rồi, nhất định sẽ phát hiện mình bị lừa.
Thẩm Quang Bích không mấy tình nguyện dẫn Nam Tầm đến quán cafe hẹn trước. Vừa vào cửa, một cô gái cạnh cửa sổ đã phất phất tay với cậu. Ngươi nọ tầm hai mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc có thể đoán được là phú nhị đại.
Bên cạnh là người bạn tuổi xấp xỉ. Mái tóc cô nàng xoăn dài đẹp cực, nhưng Nam Tầm còn chưa tới gần đã thấy khí đen nhàn nhạt vờn quanh người cô ấy. Đặc biệt là trên tóc, khí đen càng đậm.
"Chị Chu." Thẩm Quang Bích gật đầu chào hỏi người mình quen.
Người nọ tên Chu Á Linh, bên cạnh là bạn thân Ôn Chân. Bố già Chu Ánh Linh quen Thẩm Tông Diệu, cô ấy cũng nhờ đó quen Thẩm Quang Bích.
"Chân Chân, bà đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi mà nhầm. Cậu ấy là con thầy Thẩm, hiểu biết rất sâu về những thứ này. Bà nói tình huống cho cậu ấy đi, xem thử thầy nhỏ nói thế nào."
Ôn Chân hơi nghi ngờ đánh giá Thẩm Quang Bích, do dự một chốc mới mở miệng kể: "Chuyện này đã được tầm nửa tháng. Tôi thấy đầu mình ngày càng nặng, cứ mỗi sáng dậy đầu tôi sẽ hướng xuống đất. Đôi khi còn nằm mơ thấy có người túm tóc mình nữa."
Càng nói mặt cô nàng càng trắng, chẳng biết đang suy diễn cái gì.
"Bình thường tôi tuyệt đối không làm gì trái lương tâm." Ôn Chân nhấn mạnh.
Thẩm Quang Bích gật gật đầu: "Dẫn chúng tôi đi xem phòng chị đi."
Ôn Chân ngượng ngùng nói: "Tôi không nói chuyện này cho bố mẹ, sợ họ lo lắng. Hơn nữa bọn họ không tin tâm linh nên lúc tới hai người cứ nói bạn tôi được không?"
"Được." Thẩm Quang Bích đáp.
...
Nhà Ôn Chân là một căn biệt thự nhỏ hai tầng. Có thể xây biệt thự trong thành phố thế này, điều kiện hẳn không tồi.
Mẹ Ôn là nội trợ gia đình, tướng mạo dịu dàng. Nghe bảo bọn họ là bạn Ôn Chân thì thái độ càng thêm nhiệt tình.
Tầm mắt Nam Tầm dừng trên mặt bà vài lần mới dời đi.
Tướng mạo khá tốt, vậy mà thế nào cung vợ chồng lại có nốt ruồi đen nho nhỏ. Cung vợ chồng chủ về tình cảm hôn nhân. Ngày sau dì này rất có thể sẽ trải qua một cuộc tai nạn hôn nhân. Nhẹ thì cãi nhau ở riêng, nặng thì trực tiếp ly hôn.
Có điều chỉ mỗi tướng mạo không thể kết luận điều gì. Dùng lời cụ tổ: Phải kết hợp chỉ tay và ngày sinh tháng đẻ để xem. Hơn nữa tướng mạo có thể thay đổi nên cũng không quá tuyệt đối.
Mọi người chào hỏi mẹ Ôn xong thì lên thẳng phòng ngủ Ôn Chân.
Màu chủ đạo là hồng phấn, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp. Nam Tầm nhìn xung quanh, không phát hiện có gì không đúng. Có thể thấy vấn đề là từ trên người Ôn Chân, không liên quan gì đến phong thủy phòng ngủ.
Thẩm Quang Bích nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra nguyên cớ gì, cuối cùng đành cho Ôn Chân một tấm bùa trừ tà.
Đeo bùa trừ tà trên người xác thật có thể trừ tà, khiến vật âm uế không dám tới gần. Song bùa chú tạo nên bởi nguyên khí trời đất, đến khi dùng hết nguyên khí, tấm bùa sẽ thành vô dụng. Mà nếu gặp phải thứ dơ bẩn lợi hại, bùa này cũng chỉ cản được một lần.
Cho nên sắc mặt Thẩm Quang Bích khá nghiêm trọng. Cậu không giải quyết được vấn đề cốt lõi.
Nam Tầm nhìn mái tóc dài của Ôn Chân, chợt hỏi: "Chị Ôn, có thể hỏi chị một chuyện không?"
Ôn Chân vẫn tưởng rằng Nam Tầm là trợ lý của Thẩm Quang Bích, không ngờ cô sẽ mở miệng hỏi chuyện. Theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Quang Bích rồi đáp: "Em gái, em muốn hỏi gì?"
"Tóc chị đi nối phải không? Nối chưa được nửa tháng nhỉ?"
Ôn Chân giật mình: "Sao em biết? Chị vốn để tóc ngắn, nửa tháng trước vừa đi nối."
Nam Tầm đến trước mặt cô nàng, duỗi tay vén một lọn đưa lên mũi ngửi ngửi.
Ôn Chân bị hành động của cô làm ngây người.
Nam Tầm híp híp mắt. Quả nhiên, lẫn giữa mùi dầu gội thơm dịu còn có mùi... tử khí.
"Thẩm Quang Bích, anh lại đây ngửi tóc thử đi."
Thẩm Quang Bích không rõ nguyên do, tiến lên vén tóc cô nàng ngửi thử.
"Đây là..." Ánh mắt Thẩm Quang Bích hơi đổi.
Thế mà lại do tóc!
Nam Tầm buông mấy sợi tóc trong tay, nói với Ôn Chân: "Chị Ôn, tóc nối của chị có vấn đề. Nếu em không sai, đây là... tóc người chết."
Ôn Chân và Chu Á Linh bị hai chữ "người chết" dọa sợ.
"Tóc, tóc người chết?" Ôn Chân lắp bắp. Sao lại thế? Sao lại là tóc người chết?
Nam Tầm bày vẻ thần côn cao thâm khó đoán: "Người chết rồi, cơ thể tự nhiên phải quay về với trời đất. Tóc người chết dính âm khí cũng vậy. Thứ vốn nên phân hủy dưới lòng đất lại cố tình nằm trên tóc người sống. Ha hả."
Mặt Ôn Chân nháy mắt trắng bệch.
Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn cô nàng: "Chị Ôn hẳn phải thấy may khi âm khí trên tóc không nặng. Nếu nó là tóc tinh thì chẳng đơn giản muốn quay về nền đất đâu. Nói không chừng, nó sẽ trực tiếp siết cổ, sau đó..."
Ôn Chân sợ tới mức hét toáng lên, liều mạng túm chặt tóc mình.