Edit: Trant/ Beta: PDRDBBBL
Nhà tổ rất lớn, nhưng trừ mấy người giúp việc, cũng chỉ có người già và mấy bé gái được nhận nuôi sống ở đây. Đám con cháu không ở, bởi họ giống bao người khác, thích biệt thự xa hoa để khoe khoang địa vị.
Chỉ khi nhà tổ có việc, đám con cháu dòng chính mới tụ tập về như hôm nay.
Nam Tầm đoán trừ việc kích mở mắt Âm Dương của cô, đám người họ Thẩm còn việc quan trọng hơn phải làm, hẳn là liên quan đến cái hố to nhốt nhiều oán hồn kia.
Lúc này Nam Tầm không vội hỏi Tiểu Bát. Dựa vào năng lực bản thân khám phá có lẽ sẽ càng thú vị.
Người dẫn đường vừa đưa Nam Tầm rời trận pháp đã lập tức quay lại hang. Túi trút giận nhỏ Nam Tầm đành tự lết thân về phòng mình ở nhà họ Thẩm.
Đó là một căn phòng nhỏ phía Tây Nam, cô và những bé gái được nhận nuôi khác đều ở đây.
"Hiểu Nhu! Hiểu Nhu, chị về rồi!" Một cô bé xấp xỉ tuổi cô bất ngờ chui ra từ sau cây cột lớn, lo lắng hỏi: "Hiểu Nhu, chị không sao chứ? Lúc cụ dẫn chị đi em sợ lắm. Chị Hiểu Nguyệt năm ngoái cũng đi rồi cuối cùng chẳng quay lại nữa. Bọn họ bảo cụ dẫn chị Hiểu Nguyệt tới nơi tốt hơn, sau này sẽ không về nữa."
Nói xong lại muốn khóc.
Nam Tầm xoa xoa đầu cô bé: "Không sao đâu, cụ chỉ dẫn chị đi xem vài thứ thôi. Bây giờ xem xong nên chị về rồi nè."
Cô bé tên Thẩm Hiểu Vân này trước kia ở cùng cô nhi viện với cô. Cô nhớ mang máng năm đó nhà họ Thẩm vốn chỉ tính nhận nuôi Thẩm Hiểu Vân, nhưng Thẩm Hiểu Vân sống chết không muốn tách khỏi cô, nhà họ Thẩm mới tiện thể nhận thêm cô.
Đại khái là bọn họ chẳng ngờ được, hàng tặng kèm như cô lại có mắt Âm Dương.
Thẩm Hiểu Vân và cô thân thiết nhất. Chẳng qua tên các cô...
Hỏi sao Nam Tầm cứ thấy tên mình tùy tiện thế nào. Nghe thử ha: Hiểu Nhu, Hiểu Vân, còn có Hiểu Nguyệt, Hiểu Vũ. Quả thực không khỏi quá tùy tiện đi.
Hai người ở cùng một phòng, Thẩm Hiểu Nhu lớn hơn Thẩm Hiểu Vân nửa tuổi.
Nam Tầm mở cửa sổ nhìn hướng sau núi. Nhìn một hồi, cô thế mà thấy được một làn khói đen dày đặc, xung quanh làn khói như thể bị thứ gì vây lại.
Cô hơi nhíu mày, hỏi Thẩm Hiểu Vân: "Hiểu Vân, em có nhìn thấy gì không?"
Thẩm Hiểu Vân nhìn theo hướng cô chỉ, lắc đầu nói: "Ngoài bầu trời xám xịt thì có gì đâu."
Nam Tầm chợt hiểu ra, làn khói đen kịt đó chỉ mình nhìn thấy.
Làn khói không ngừng bốc lên như bóng người vặn vẹo, có chút dữ tợn.
Nam Tầm không nhịn được rùng mình: "Tiểu Bát, khói đen kia là gì thế?"
Tiểu Bát "à" một tiếng: "Cái đó hả, oán khí với âm khí đó. Ủa? Ngươi thấy hả? Không phải lão già kia đóng mắt Âm Dương của ngươi rồi sao?"
Nam Tầm: "Ngươi mẹ nó hỏi ta ta biết hỏi ai?"
Tiểu Bát nghĩ nghĩ: "A! Gia biết rồi!"
Nam Tầm: "Ngươi biết cái quái gì?"
Tiểu Bát: "Hôm nay lão già kia vốn chỉ muốn xem ngươi có mắt Âm Dương không, nên mới mở tạm. Nào ngờ mắt Âm Dương của ngươi bị kích hoạt hoàn toàn luôn. Xong đời, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ rồi nha ~"
Nam Tầm: "Nhưng mà ta chưa từng thấy thứ dơ bẩn nào trong nhà tổ hết á?"
Tiểu Bát: "Ngươi ngố hả, đây là đâu chứ? Nhà tổ họ Thẩm đó! Có đám thầy phong thuỷ ở đây, sao xuất hiện thứ dơ bẩn được?"
Nam Tầm tất nhiên biết, song ban nãy cô rõ ràng cảm nhận được từng trận gió tà quỷ quái.
Thẩm Hiểu Vân bên cạnh nói nhỏ: "Hiểu Nhu, em nghe nói dòng chính lặn lội đường xa đến đây, sẽ qua đêm ở nhà tổ. Hình như cụ muốn mời cụ tổ vào mộng."
Nam Tầm bị gợi lên hứng thú, không nhịn được hỏi cô bé: "Sao phải mời cụ tổ vào mộng?"
"Cái này em cũng không biết, chắc là cầu xin gì đó."
Mấy năm gần đây nhà họ Thẩm đang đường xuống dốc, có lẽ là liên quan đến chuyện này.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Buổi tối, tất cả con cháu dòng chính quả nhiên ở lại nhà tổ. Bọn họ theo cụ ông đến từ đường, không ai biết họ làm gì trong đấy, hồi lâu mới ra ngoài rồi về phòng ngay.
Cụ Thẩm ra lệnh, người trong nhà đều phải lập tức tắt đèn đi ngủ. Dù không ngủ được cũng phải giả bộ ngủ. Dám quấy nhiễu cụ tổ vào mộng, ông sẽ lột da người đó.
Thẩm Hiểu Vân sờ sợ nên Nam Tầm đành ngủ cùng cô bé, hai người ôm sát vào nhau.
Thẩm Hiểu Vân cứ tưởng sẽ sợ đến ngủ không được, nào ngờ vừa ôm Nam Tầm đã chìm luôn vào giấc. Mà Nam Tầm vốn là kẻ gan lì, ở đâu cũng có thể ngủ như lợn chết.
...
Nam Tầm bất ngờ phát hiện mình đang đi giữa sương mù trắng xóa.
Chờ sương tản ra, cảnh tượng trước mắt liền trở nên rõ ràng.
Dòng người đông đúc trên con đường cổ kính, các bá tánh nói nói cười cười, phố xá nhộn nhịp. Hai bên phố treo đèn lồng đủ màu sắc kiểu dáng, đêm nay hình như là lễ hoa đăng.
Nam Tầm ngắm những bá tánh mặc quần áo cổ đại, chợt kinh dị phát hiện: Bất kể cô có nhìn kỹ thế nào, cũng không thể thấy rõ tướng mạo họ. Rõ ràng là một khuôn mặt, thấy rõ rồi lại vẫn không rõ.
Nam Tầm cảm thấy có khả năng mình đang nằm mơ.
Chán mốc meo, cô bèn chọn mua lồng đèn của một bác gái, sau đó đi theo mấy tiểu thư nói nói cười cười đằng trước tới bờ sông.
Cô ngồi xổm xuống, gặp bóng mình phản chiếu dưới nước thì bỗng ngẩn ngơ.
Ảnh ngược là một cô gái mặc váy trắng dài, làn tóc đen nhánh xõa trên vai, buông xuống trước ngực. Tóc mai mềm mại ôm sát càng khiến khuôn mặt tinh tế xinh đẹp thêm phần trắng nõn, mong manh như thể chỉ chạm nhẹ là vỡ.
Đôi môi phấn hồng hé mở, vẽ ra độ cung mê người. Mà đôi mắt đen nhánh như lấp lánh những vì sao đang chứa vẻ ngạc nhiên nhìn chính mình.
Từ từ, sao gương mặt này quen mắt thế ta?
Đờ mờ đây không phải dáng vẻ nguyên gốc của cô sao?!
Đừng trách cô ngắm nửa ngày trời mới nhận ra. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình mặc đồ cổ trang, hơn nữa trông đẹp còn nhã nhặn lịch sự thế nữa. Quả thực cứ như một người khác.
Nam Tầm chớp chớp mắt, ảnh ngược cũng chớp chớp mắt. Nam Tầm làm mặt xấu, ảnh ngược cũng làm mặt xấu. Nhã nhặn lịch sự gì đó tức khắc đều gặp quỷ.
Nam Tầm nhịn không được gọi Tiểu Bát. Kết quả Tiểu Bát không đáp lời, bấy giờ cô mới nhớ ra mình đang mơ.
Sau đó cô lang thang không mục đích trên phố. Đi mãi đi mãi, không biết đã đi bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc áo gấm trắng.
Bóng lưng kia thong thả thảnh thơi, giơ tay nhấc chân đều để lộ khí độ ung dung không giống người thường, quý khí đầy mình.
Nam Tầm hơi khựng lại, rồi đi theo sau.
Cô cho rằng đối phương rồi sẽ dừng lại, nào ngờ người này cứ đi đi mãi, đi không ngừng nghỉ.
Bỗng nhiên, túi tiền người áo trắng rớt xuống đất. Nhưng dường như hắn không phát hiện, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nam Tầm nhìn lướt qua túi tiền, cũng làm như không phát hiện, tiếp tục đi theo.
Một lát sau, ngọc bội bên hông người đó cũng rơi mất. Ngọc bội lăn vài vòng, vừa vặn dừng bên chân Nam Tầm.
Miếng ngọc sáng long lanh, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Nhưng Nam Tầm chỉ liếc một cái lại dời mắt, nhấc chân bước qua ngọc bội, tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả người đàn ông áo trắng bất ngờ dừng bước.
Chậm rãi quay đầu nhìn cô.