Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bánh Bao
Ánh Hàn bực bội khi biết tin Nam Tầm chuẩn bị đi biên quan, kết quả Nam Tầm chỉ dùng một câu đã dỗ tiểu yêu tinh vui vẻ.
Nam Tầm vẻ mặt cưng chiều: "Hàn Hàn ngốc, bất kể ta đi đâu cũng phải dẫn chàng theo. Nếu chàng có thể thu nhỏ thì thật tốt, như vậy ta sẽ bỏ chàng vào ống tay áo luôn mang bên người."
Tiểu Bát: "Chậc chậc, Nam Tầm ngươi giỏi lắm. Gần đây giá trị ác niệm giảm liên tục, có thể thấy chỉ số hạnh phúc của đại Boss đang không ngừng tăng lên, còn 5 điểm ác niệm cuối cùng thôi. Thọ mệnh Tiếu Dao ở thế giới này bị ngươi tiêu tốn chẳng dư lại bao nhiêu. Theo gia tính thì chắc khoảng vài năm tới mười mấy năm là cùng, cho nên gia sẽ từ bi để ngươi được chết tự nhiên ở thế giới này."
Nam Tầm: "Tiểu Bát, moah moah."
Tiểu Bát: Làm nũng là phạm quy.
Việc vận lương cấp bách, Nam Tầm trực tiếp ném Tiếu phủ cho lão quản gia xử lý, nàng dẫn theo Ánh Hàn và Nhạc Thạch nam giả nữ chạy lấy người. Hoàng Thượng cho nàng hai ngàn binh hộ tống, không nhiều lắm, nhưng ngần này bảo vệ lương thảo cũng dư dả.
Dọc đường đi, phó quan do Hoàng Thượng phái tới quả như Nam Tầm lường trước, nơi nơi gây khó dễ cho nàng, còn kích động quân binh cãi lệnh. Kết quả bị Ánh Hàn một đao chém chết, dứt khoát lưu loát.
Phàm là ai cãi quân lệnh, giết không tha. Đám quân sĩ vận lương tức khắc ngoan hơn nhiều.
Nam Tầm cảm thấy phu quân nàng thật sự ngầu không thể tả.
Đội ngũ đi quan đạo đuổi thời gian, rốt cuộc sau hai mươi ngày đã tới biên quan, thành công đưa lương thảo đến quân doanh của Tiêu Minh Hạo.
"Tiếu Dao? Là ngươi à?" Tiêu Minh Hạo ngạc nhiên không thôi: "Mẫu hoàng còn phong ngươi làm Giám sát sử?"
Trương Tử Kỳ nhìn thân hình nhỏ bé của đối phương, cũng mừng rỡ vô cùng: "Tiếu Dao, dọc đường vất vả ngươi. Chúng ta còn đang lo Hoàng Thượng sẽ phái người của Bát hoàng nữ đưa lương. Nếu là người bên đó, chắc chắn lương thảo không thể đến kịp."
"Đừng nói nhảm, tình hình hiện tại thế nào?" Nam Tầm hỏi.
Hai người thấy vẻ nghiễm nhiên muốn bàn chiến sự của nàng, không khỏi liếc nhau.
"Hầy, ta nói này, ngươi tưởng thật đấy à? Chuyện hành quân đánh giặc ngươi hiểu không?" Vẻ mặt Trương Tử Kỳ đầy hoài nghi.
Nam Tầm lập tức blah blah một tràng dài binh pháp, làm các tướng quân và hai phó soái trong lều hốt hoảng sửng sốt. Gì mà thiên thời địa lợi nhân hòa, gì mà phản gián, ly gián, mời chào mua chuộc lòng người, hỏa công dựa thế, rồi điệu hổ ly sơn.
Cuối cùng, nàng nhếch miệng cười: "Có lẽ mọi người thấy đây đều là lý luận suông, nhưng ta là Giám sát sử, có quyền tham dự chiến sự."
Một lão phó soái cùng cấp bậc Trương Tử Kỳ hừ lạnh: "Để ngươi tham gia thảo luận chiến lược cũng được, nhưng tốt nhất ngươi đứng một bên nghe, đừng vội xen mồm."
Nam Tầm nhướng mày, cười khẩy liếc xéo lão tướng ra vẻ dày dạn kinh nghiệm kia: "Đại Triệu quốc đã thống nhất thiên hạ mấy chục năm. Mấy chục năm nay không hề có chiến sự. Lý phó soái từng tiêu diệt vài kẻ giặc cướp, dẹp vài cuộc bạo động nho nhỏ, là đã coi như kinh nghiệm phong phú ư? Thật ra Lý phó soái đâu khác gì ta?"
"Ngươi! Nha đầu thúi ngông cuồng!"
Người trong doanh trướng giương cung bạt kiếm, mà bên ngoài bất ngờ cũng truyền đến tiếng ồn ào.
Một tiểu binh chạy vội vào bẩm báo: "Chủ soái! Bên ngoài phát hiện hai binh lính là nam giả nữ! Đang đánh nhau với mọi người rồi!"
Nam Tầm biến sắc: "Là Hàn Hàn nhà ta!"
Cmn nàng biết mà, gương mặt Ánh Hàn quá nổi bật. Ở thế giới nữ tôn, nữ nhân đều đường nét góc cạnh thô ráp, tướng mạo Hàn Hàn nhà nàng quá đẹp, căn bản không hề giống nữ nhân. Đương nhiên bản thân Nam Tầm cũng không giống, nàng nổi tiếng mặt trắng nhỏ.
Tiêu Minh Hạo cùng với hai phó soái và các tướng quân đi theo Nam Tầm ra doanh trướng, quả nhiên thấy một nơi vây đầy người, bên trong có vài tiểu binh đã xảy ra xô xát. Một chọi nhiều, rất không biết xấu hổ.
"Hàn Hàn!" Nam Tầm lập tức vọt vào vòng vây, cùng đánh người với tiểu tâm can nhà mình.
Tiêu Minh Hạo và Trương Tử Kỳ nhận ra Ánh Hàn, sắc mặt thoắt đổi.
"Tiếu Dao! Quân doanh không được xuất hiện nam nhân. Sao ngươi dám mang theo phu quân và người hầu tới? Ngươi thật quá hoang đường!" Tiêu Minh Hạo cả giận quát.
Nam Tầm khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Ta mang đến không phải là hai nam nhân, mà là hai trợ thủ đắc lực. Hàn Hàn nhà ta không hề thua kém phó soái tướng quân đâu nhé."
Ánh Hàn đứng cạnh Nam Tầm, cằm hơi giương lên nhìn đám người Trương Tử Kỳ: "Các ngươi chọn một người bất kỳ đấu với ta. Nếu ta thua, sẽ tức khắc rời quân doanh. Nếu ta thắng, ta sẽ ở lại đây."
Lời này vừa ra, đám binh lính chung quanh huýt sáo không ngớt, sôi nổi ồn ào: "Tướng quân đấu với hắn! Đấu với hắn đi!"
Nam Tầm vội ghé lại gần tiểu tâm can, nhỏ giọng hỏi: "Hàn Hàn, chúng ta có hơi cuồng vọng quá không?"
Khóe miệng Ánh Hàn cong lên, nói: "Nào có. Bọn họ khẳng định không đánh lại ta."
Nam Tầm đắc ý nhướng mày, hùa theo mọi người ồn ào: "Thế nào? Các ngươi có dám cùng nam nhân của ta so một trận không?"
Tiêu Minh Hạo nhìn một vòng xung quanh, thấy binh lính tụ tập lại đây ngày càng nhiều. Mọi người hiếm khi được hứng khởi, bèn nói: "Được, Tử Kỳ, ngươi đấu với Tiếu phu quân vài chiêu. Nhớ kỹ, ra tay nhẹ chút. Tiếu Dao, trước đó đã nói rồi, chỉ đấu một trận. Nếu phu quân ngươi thua, ngươi phải lập tức phái người đưa hắn về."
"Nếu thắng thì sao?" Nam Tầm hỏi.
Tiêu Minh Hạo khựng lại, hứa hẹn: "Thắng thì phong hắn làm phó tướng."
"Điện hạ, nói phải giữ lời!"
Mọi người tự động giãn ra một khoảng sân. Tiếng trống vang lên, Ánh Hàn không chút khách khí chủ động tấn công Trương Tử Kỳ.
Trương Tử Kỳ vừa thấy động tác của hắn, lập tức thay đổi sắc mặt. Chờ nàng ta đưa tay cản, đã bị một chưởng của đối phương đẩy ra thật xa.
Mọi người ồ lên. Mẹ nó sao trông chẳng thật gì cả?
"Trương phó soái, không phải ngài thấy ca nhi này xinh đẹp nên nhường hắn chứ?"
Trương Tử Kỳ "xì" một tiếng khinh miệt, nhưng không khinh địch nữa, dùng toàn lực đánh trả.
Trận đánh này xuất sắc tuyệt luân, mọi người đứng hô đã ghiền. Nhưng chỉ sau ba mươi chiêu, Ánh Hàn đã đánh ngã Trương Tử Kỳ.
Ánh Hàn đến bên tai Nam Tầm nói nhỏ: "Ta chừa nàng ta chút mặt mũi, bằng không mười chiêu là thắng rồi."
Nam Tầm cười ha ha trong lòng.
Ánh Hàn trở thành nam phó tướng duy nhất trong quân doanh, Nhạc Thạch cũng được phong chức Thiên tổng (võ quan lục phẩm).
Không lâu sau đó, hai người ở một hồi chiến sự dũng mãnh giết địch, khiến không ít người khiếp sợ rớt cằm.
Nam Tầm vẫn nhớ rõ như in gương mặt và bộ khôi giáp dính đầy máu tươi của Ánh Hàn. Đôi mắt hắn cực kỳ có thần, sáng bừng lấp lánh.
"Dao Dao, cảm ơn nàng đồng ý cho ta ra chiến trường giết địch, quá kích thích. Lúc ta chặt đầu quân giặc, cảm giác máu trong người như sôi lên, ta rất thích cảm giác này!"
Nam Tầm nhìn tiểu yêu tinh mặt mày hớn hở, không khỏi nuốt nuốt nước miếng: "Ồ, Hàn Hàn thích là được."
Tiểu Bát: "Nhắc đến giết người mà cứ như ăn thuốc kích thích, gia sởn hết cả gai ốc. Ê, ngươi cứ dung túng hắn đi ha, sắp dung túng hắn thành tên cuồng sát rồi nè."
Nam Tầm hừ hừ: "Ta thích dung túng hắn đấy, ngươi quản được sao."