Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bánh Bao
Tiếu Hồng và Thái Thương lại chấn động bởi câu nói của Ánh Hàn.
"Cái gì? Cái gì mà Thập Bát hoàng tử? Thập Bát hoàng tử không phải chết bất đắc kỳ tử sao?"
Ánh Hàn kể lại từ đầu đến đuôi sự việc năm đó, cuối cùng hắn còn bồi thêm một liều thuốc mạnh, nói ra cả ý định dơ bẩn của Hoàng Thượng: "... Bà ta không muốn nhận con, chỉ vì tướng mạo con rất giống gia phụ."
Tiếu Hồng rùng mình: "Ý của con là Hoàng Thượng còn muốn, còn muốn... Hoang đường! Quá hoang đường!"
Bà khó thể tin nổi, quân chủ mình dốc lòng phò tá bao năm lại là đồ cầm thú heo chó không bằng như thế!
"Cha, nương, thật xin lỗi, là ta hại Tiếu gia." Ánh Hàn nhỏ giọng nói.
Hắn cảm thấy bản thân trước kia không tim không phổi, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy áy náy. Nhưng cha nương Tiếu Dao thương hắn như con đẻ, giờ lại bị hắn liên lụy, hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác này.
"Hàn Hàn, không phải do chàng, tất cả đều do đương kim hoàng thượng hoang dâm vô độ." Nam Tầm trầm giọng nói, nàng không khỏi nhìn Tiếu Hồng: "Nương, quân chủ như thế, người vẫn muốn phò tá ư?"
Sắc mặt Tiếu Hồng xanh mét, bà lắc đầu: "Tiếu gia trung tâm, nhưng sẽ không ngu trung. Quân chủ hoang dâm không đáng để Tiếu gia tiếp tục trung thành. Cho nên Dao Dao, ngày mai con và ta đi dâng tấu, chúng ta cùng từ quan."
Nam Tầm há miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu.
***
Ngày hôm sau cả triều xôn xao. Chẳng ai ngờ được Tiếu Hồng và Tiếu Dao sẽ cùng nhau từ quan. Tiếu Hồng Tiếu Phủ doãn đang độ tráng niên, mà Tiếu Dao còn là tân khoa Trạng Nguyên năm nay tiền đồ vô lượng.
Hoàng Thượng âm trầm nhìn chằm chằm hai mẹ con nào kia: "Tấu chương từ quan của Tiếu Phủ doãn trẫm chuẩn. Không chỉ chuẩn tấu, còn ban cho ngàn lượng vàng, ngàn mẫu ruộng tốt. Nhưng còn ái khanh Tiếu Dao, ngươi là nhân tài trẫm vừa tuyển chọn, không cớ nào lại rời đi lúc này. Chẳng lẽ Tiếu ái khanh cảm thấy mấy ngày nay trẫm quá mức nghiêm khắc, khiến ngươi chịu ấm ức? Là do trẫm quá nóng lòng đề bạt nhân tài, liền phá lệ nghiêm khắc với ngươi mà thôi. Trẫm chẳng qua là ái tài sốt ruột, đây cũng vì tốt cho ngươi."
Nói đến mức này, Nam Tầm khẳng định không thể từ quan.
Nàng vốn cũng không nghĩ có thể rút lui được, Tiếu Hồng lui thân được là đủ.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Chờ thai nhi trong bụng Thái Thương đủ ba tháng ổn định, Nam Tầm mới chuẩn bị xe ngựa ổn thỏa đi Giang thành.
"Dao Dao, ta và nương con bàn rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta và nương con đều sẽ ở lại Tiếu phủ. Có khó khăn gì chúng ta cùng nhau đối mặt." Thái Thương nói.
Nam Tầm không nói hai lời, một chưởng đập vào gáy cha nàng.
Tiếu Hồng sợ tới mức vội đỡ lấy ông, rống to nàng: "Tiếu Dao! Ngươi dám!"
"Nương, mau đi thôi. Con hứa với người, trong vòng một năm, con và Hàn Hàn sẽ toàn thân lui về. Chúng con rất nhanh sẽ đi tìm hai người, khi đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn viên."
Nam Tầm thấy Tiếu Hồng không đi, trực tiếp rút kiếm: "Lão nương, người còn không dẫn cha đi, con sẽ cắt cổ trước mặt người!"
Tiếu Hồng rít gào: "Nhãi ranh, ngươi còn dám làm loạn nữa cẩn thận lão nương đánh gãy chân chó ngươi!"
Nam Tầm cười to: "Vâng vâng vâng, chờ con trở về, người muốn đánh con thế nào cũng được."
Vừa lừa vừa gạt mới tiễn được lão cha lão nương, Nam Tầm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Cha mẹ nàng đều là người tốt, người tốt nên hưởng trái ngọt. Nếu có một ngày Tiếu Dao thật sự chết đi, hai người vẫn còn một đứa con khác để dựa vào. Thiên Đạo tuy vô tình, nhưng có đôi khi cũng rất công bằng.
Ánh Hàn đứng cạnh nàng, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Dao Dao, cưới ta nàng có hối hận không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Nam Tầm nói: "Đời này chuyện không hối hận nhất chính là cưới chàng."
Hàn Hàn cho rằng Tiếu phủ thành nông nỗi ngày hôm nay đều vì hắn, nhưng lại không biết nếu theo quỹ đạo nguyên thế giới, kết cục Tiếu phủ còn thảm hơn.
Ánh Hàn mỉm cười nhìn nàng, hắn chưa lần nào cười động lòng người đến thế.
***
Tiếu Hồng rời đi không lâu, Nam Tầm chọn nơi nương tựa, nàng gia nhập phe của khí vận tử Tiêu Minh Hạo. Bởi vì nàng muốn thay Ánh Hàn thúc đẩy hướng đi chủ tuyến.
Trong nhã gian, hai người ngồi đối diện nhau uống rượu.
"Tiếu Dao, bổn điện rất tò mò. Vì sao ngươi chọn bổn điện?"
Nam Tầm uống cạn một ly, khóe miệng cong lên bình tĩnh nói: "Đương nhiên là ta đánh giá cao điện hạ."
"Thật vậy sao?" Tiêu Minh Hạo hơi nghi ngờ nhìn nàng.
Nam Tầm cười: "Không thì vì sao? Điện hạ cho là lý do gì?"
Tiêu Minh Hạo khẽ nhíu mày.
Nam Tầm đột ngột thu lại vẻ tươi cười: "Được rồi, điện hạ xác thật có tài hoa, nhưng đây không phải nguyên nhân chính. Ta nguyện quy thuận điện hạ bởi vì ta... chán ghét Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng lại ghét bỏ ngài."
"Bang", Tiêu Minh Hạo đập tay xuống bàn: "Tiếu Dao, ngươi láo xược!"
Nam Tầm nhún nhún vai: "Ta nói láo ngài không tin, ta nói thật điện hạ lại thẹn quá hóa giận. Điện hạ hỉ nộ vô thường thế này há có thể khiến mưu sĩ thiên hạ cam tâm tình nguyện trung thành với ngài?"
"Điện hạ, ghét thì ghét, có gì không thể thừa nhận? Hoàng Thượng ghét bỏ ngài thì có sao? Chờ một ngày ngài đủ mạnh, dù bà ta không muốn cũng phải truyền ngôi cho ngài."
"Tiếu Dao, ngươi cũng thật khiến người chán ghét." Tiêu Minh Hạo nói.
Cứ thế lột trần sự thật máu chảy đầm đìa ngay trước mặt nàng, thật đủ tàn nhẫn.
Nam Tầm nhẹ nhàng nói: "Nay mai sẽ còn nhiều khó khăn, ta mong cho điện hạ dù gặp phải trắc trở gì cũng sẽ càng tỏa sáng, càng mạnh mẽ."
Mà trắc trở đầu tiên sẽ đến nhanh thôi, do chính nàng ban tặng.
Nam Tầm rời khỏi nhã gian, kéo tay Ánh Hàn: "Hàn Hàn, chờ lâu rồi phải không. Chúng ta đi thôi."
Hiện tại bất kể đi đâu nàng cũng dẫn theo Ánh Hàn. Làm như vậy, hai người bọn họ mới có cảm giác an toàn.
"Không sao, không lâu lắm." Ánh Hàn cười cười.
Trương Tử Kỳ đứng chờ ở cửa nhìn đôi vợ chồng này đi xa, trong lòng có cảm giác hâm mộ nói không thành lời.
Ra tới phố xá sầm uất, Nam Tầm bảo xe ngựa dừng lại, sau đó lôi Ánh Hàn vào một cửa hàng trang sức.
"Chưởng quầy, có lắc chân không?" Nam Tầm hỏi.
Chưởng quầy thấy hai người ăn mặc không tầm thường, vội gật đầu: "Có có có, khách quan chờ một lát."
"Khách quan xem những thứ này. Cái này được làm từ lục mã não và vàng ròng, cũng là kiểu dáng mới nhất. Cái này thì chế tác từ đá hoàng ngọc và bạc, còn có..."
Khi Nam Tầm biết được thế giới này lưu hành lắc chân đã muốn mua cho Ánh Hàn một cái. Nàng chọn một chiếc lắc chân mã não đỏ, từng hạt đỏ nho nhỏ tinh tế, xứng với dây nối màu bạc. Quả thực đẹp mắt.
"Hàn Hàn, đẹp không? Màu đỏ này, chẳng phải chàng thích màu đỏ sao?" Nam Tầm quơ quơ lắc chân trước mặt Ánh Hàn, hỏi hắn.
Ánh Hàn sững lại, cười nhẹ nói: "Thích."
Thật ra hắn không thích mấy thứ như này, nhưng nếu là Tiếu Dao tặng, hắn sẽ thích.
Nam Tầm ngồi xổm xuống, không quan tâm những người khác còn trong tiệm, ôn nhu cởi giày vén ống quần Ánh Hàn, đeo lắc chân cho hắn.
Cột chắc, nàng lại nhìn hắn, cười rạng rỡ động lòng người: "Hàn Hàn, biết mang lắc chân có ngụ ý gì không?
Buộc kiếp này, thắt cả kiếp sau. Kiếp này, chàng là phu quân ta. Mà những kiếp sau dù chàng mang thân phận nào, dù chàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm được chàng sau đó lại kết duyên lần nữa."
Cho nên chàng trốn không thoát đâu.
~~~~~
Còn [5 chương] nữa ~