Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc
Nam Tầm bỗng nhiên dịu dàng gọi: "Tiểu Bát ơi ~~"
Tiểu Bát run rẩy: "Gì đó?"
Nam Tầm cười: "Mấy ngày nay ngươi có vẻ thoải mái quá ha, bảo ngươi theo dõi mà cũng ngủ gật được? Hay là giờ không sợ chủ tuyến thế giới bị ảnh hưởng nữa rồi?"
Tiểu Bát giả khóc hu hu: "Thật ra dạo này người ta đang nhớn, nên thích ngủ mà."
Nam Tầm: "Ngươi mẹ nó lừa ma nào đó? Đã thành niên mấy vạn năm rồi còn đang nhớn?"
Tiểu Bát sửa lời: "Thật ra là gần đây ta chuẩn bị thăng cấp. Còn nhớ thế giới các vì sao trước không, chúng ta ở lại tận mấy chục năm đó. Thế giới trước là thế giới cao cấp, linh khí trong không khí dày đặc, lúc ấy ta có linh cảm sắp đột phá rồi. Cái cảm giác này phàm nhân như ngươi không hiểu được đâu, ngộ đạo đất trời chỉ trong nháy mắt. Cảm giác vừa tới là ta phải nhập định tu luyện ngay, nếu không sẽ lỡ mất thời cơ."
Nam Tầm hơi nhướng mày: "Ngươi đã là thần thú rồi, còn thăng cấp thành gì nữa? Thánh thú? Ẩy, ngươi muốn thành thánh?"
Tiểu Bát: "Không phải thành thánh, thánh đâu dễ lên vậy? Người phàm các ngươi sao hiểu được ước mơ của thần thú. Dù gia là thần thú thượng cổ nhưng thần thú cũng phân chia loại đỉnh với yếu gà nhé.
Để trở thành một Hư Không Thú đỉnh của đỉnh, gia đương nhiên phải không ngừng vươn cao. Điểm công đức với gia cũng chỉ như thuốc tăng lực, nếu giác ngộ và cảnh giới không theo kịp, thì có thành thánh thật cũng để trưng thôi. Gia phải làm một con thánh thú vĩ đại, được vạn thú bái lạy hiểu chưa!"
Nam Tầm: Đúng là mục tiêu vĩ đại đấy.
"Thân ái, thế giới cấp cao trước ngươi còn thu phục được mà, giờ chỉ là một thế giới cấp thấp, chắc chắn không vấn đề gì đâu. Nếu lần này thất bại, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đến thế giới sau. A hi hi, điểm công đức thế giới trước cao gấp hai gấp ba lần thế giới như này, gần đây gia sắp đột phá nên tâm trạng khá tốt, thế giới này có thể cho ngươi thả ga nha yo yo yo ~~"
Nam Tầm: Mẹ nó muốn giơ tay đánh thú!
Nàng nói mà, sao dạo này Tiểu Bát biếng nhác thế, hóa ra là có chuyện vui. Trâu bò ha, đến giá trị công đức cũng không cần, dám để nàng tiêu xài.
Tiểu Bát đột nhiên lại sửa miệng, nói nghiêm trang: "Kỳ thật vừa rồi ta giỡn thôi, chúng ta vẫn phải cực kỳ cực kỳ nghiêm túc với thế giới này. Có điều hiện giờ chủ tuyến bên khí vận tử chưa chính thức bắt đầu, cho nên đừng quá lo lắng."
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Túy Hương Các có người chết, người đó còn là đứa con gái Lâm hầu gia yêu thương nhất.
Chưởng sự Túy Hương Các nhìn thấy hiện trường án mạng, hét một tiếng chói tai rồi nhanh chóng chạy đi báo quan.
Hình Bộ Thượng Thư nhận được tin báo án, biết người chết là Lâm Nguyệt Cẩm - con gái quý hóa của Lâm hầu gia thì sợ tới mức lập tức cho người đi gọi Hình Bộ Thị Lang, cùng nhau đến Túy Hương Các.
Trong nhã gian, hung thủ đã chạy mất.
Hình Bộ Thượng Thư giận dữ chất vấn: "Túy Hương Các nhiều người vậy, mà đến một tên hung thủ cũng không ngăn được? Lại còn là nam nhân?"
Chưởng sự đứng bên kêu khổ: "Đại nhân, tiểu nhân đã kêu gọi tất cả hộ vệ Túy Hương Các, nhưng vẫn đấu không lại người nọ. Hắn mang theo một người nữa chạy trốn!"
"Còn đồng lõa nữa? Ngươi làm chưởng sự Túy Hương Các kiểu gì vậy? Sao Túy Hương Các có thể xuất hiện nam nhân không liên quan?" Hình Bộ Thượng Thư nổi bão.
"Đại nhân, hai người kia nam giả nữ trang trà trộn vào, tiểu nhân nhất thời không tra mới để sót."
"Ngươi làm ở Túy Hương Các nhiều năm còn nhìn không ra hai kẻ nam giả nữ trang?"
Chưởng sự sợ tới mức quỳ rầm xuống đất: "Oan quá đại nhân, lúc ấy tiểu nhân đang bận chuyện khác, nào có thời gian chú ý những thứ này, thật sự không thấy được ạ."
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người này cố tình trà trộn vào giết tiểu hầu gia?" Hình Bộ Thị Lang nghiêm nghị nói.
"Cái này, cái này... Hình như là Lâm tiểu hầu gia cư... cưỡng hiếp ca nhi nữ giả nam kia. Sau đó tên gia nô phát hiện mới giận điên lên đâm chết tiểu hầu gia."
Hình Bộ Thượng Thư vừa nghe, đầu như muốn nổ tung. Nếu hung thủ là thích khách còn dễ, nhưng chuyện này rõ ràng là Lâm Nguyệt Cẩm sai trước. Dựa theo luật, cùng lắm bà chỉ có thể phán tử hình hạ nhân kia. Chủ nhân chẳng những không có tội, mà còn phải được hầu phủ bồi thường.
Thế nhưng Lâm hầu gia tính cách cường thế, con gái mình thương yêu chết rồi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hình Bộ Thượng Thư vừa nhắc thầm Lâm hầu gia trong lòng, Lâm hầu gia đã đến.
Lâm hầu gia già rồi mới có con, nên chỉ có mỗi Lâm Nguyệt Cẩm. Bấy giờ thấy thi thể Lâm Nguyệt Cẩm thì hộc cả máu.
Bà ta nhào qua ôm thi thể Lâm Nguyệt Cẩm gào thét: "Con của ta ơi, sao con lại chết, sao lại chết chứ..."
Trán Hình Bộ Thượng Thư ứa mồ hôi hột. Năm đó tổ mẫu Lâm hầu gia lập quân công, được phong làm Hầu, con cháu đời đời kế thừa tước vị. Sau đó nữa, vì hầu phủ chủ động giao ra một phần binh quyền, Hoàng Thượng không chỉ ban Lâm hầu gia một chức quan nhị phẩm nhàn tản, mà còn cực kỳ tin tưởng.
Người thế này không đắc tội nổi.
"Hung thủ, hung thủ đâu? Ta muốn thiên đao vạn quả hắn, báo thù cho Nguyệt Cẩm!" Lâm hầu gia đỏ mắt hô.
Hình Bộ Thượng Thư vội nói: "Hầu gia bớt giận, hạ quan đã sai người đuổi bắt, rất nhanh là có thể bắt về quy án."
"Đồ phế vật vô năng. Ta muốn lập tức, ngay lập tức!"
Không lâu sau, thị vệ Hình Bộ Thượng Thư phái đi bắt hung thủ trở về. Vẻ mặt thị vệ khá vi diệu, bẩm: "Đại nhân, hai hung thủ kia ngồi xe ngựa vào... cổng hoàng cung."
"Sao cơ? Vào cung?" Hình Bộ Thượng Thư và Hình Bộ Thị Lang đều ngẩn ra.
Đến Lâm hầu gia cũng ngây người.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ lên triều, phán Lâm Nguyệt Cẩm tội dĩ hạ phạm thượng, chết chưa hết tội. Mà Lâm hầu gia không biết dạy con, hủy bỏ tước vị ngay trong ngày, lệnh cả nhà phải rời khỏi hoàng thành. Con cháu trong vòng ba đời không được vào kinh nửa bước, không được thi đậu công danh.
Mệnh lệnh của Hoàng Thượng khiến văn võ bá quan cực kỳ khiếp sợ.
Mà có vài quan viên cấp cao đã hay tin. Bởi con gái duy nhất của Lâm hầu gia là Lâm Nguyệt Cẩm to gan vũ nhục Thập Bát hoàng tử Hoàng Thượng yêu thương nhất, mới dẫn tới tai họa này. Lâm hầu gia đáng thương còn muốn báo thù cho con, nào ngờ đến bản thân cũng bị liên lụy.
Đừng thấy Hoàng Thượng trời sinh phong lưu, hậu cung ba ngàn giai lệ, hoàng tử hoàng tôn vô số mà nhầm. Hoàng Thượng thời trẻ yêu say đắm một nam nhân. Nam nhân này là Vệ phi, phụ thân đã mất nhiều năm của Thập Bát hoàng tử.
Trong tất cả hoàng tử hoàng tôn, Hoàng Thượng bất công chỉ sủng ái một mình Thập Bát hoàng tử. Hắn bị người người ghen ghét, nhưng chẳng ai dám chọc tới, bởi hậu quả thì rất nhiều người đều biết, rất thảm, vô cùng thảm.
Lâm Nguyệt Cẩm chọc ai không chọc, lại chọc phải Thập Bát hoàng tử. Thậm chí không chỉ chọc bình thường, mà là... Thập Bát hoàng tử.
Không thể không nói, Lâm gia đã định sẵn một kiếp này.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Tiếu phủ.
Nhạc Thạch nhìn công tử nhà mình cười ngâm nga pha trà, yên lặng nuốt nước miếng.