Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc
Trước đó Tiếu Hồng có sai hạ nhân chú ý lúc nào Tiếu Dao về phủ, cho nên nhận được tin, bà liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất, lưng cũng bất giác ưỡn thẳng.
Khác với tưởng tượng, Tiếu Dao không dìu cũng không ôm ca nhi Túy Hương Các kia vào, mà là một trước một sau vào sảnh.
"Tới rồi." Tiếu Hồng xụ mặt nói, dừng tầm mắt trên người Ánh Hàn cạnh Tiếu Dao.
Nam Tầm vừa gọi cha nương, nàng còn chưa kịp nhắc nhở, Ánh Hàn đã hành lễ trước: "Ánh Hàn bái kiến Tiếu đại nhân, Tiếu phu quân."
Tiếu Hồng cố ý làm hắn khó xử, không lên tiếng ngay, mà chờ Nam Tầm liếc sang mình mới trừng lại, nói lạnh nhạt: "Không cần đa lễ, ngẩng đầu lên cho ta xem."
Ánh Hàn không chút hoang mang ngẩng đầu nhìn qua.
Nam nhân mặc áo bào thúc eo đỏ thẫm, gương mặt diễm lệ vô song trắng nõn bóng loáng, như một khối mỹ ngọc rực rỡ không tì vết. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn hai người, trong mắt hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại như đang đánh giá đối phương.
Bộ bào đỏ kia quá mức chói mắt, nếu là ở phủ đệ khác, gia chủ khẳng định sẽ coi khinh hoặc không vui. Nhưng Tiếu Hồng thì khác. Bởi bên người bà cũng là một ca nhi thích đỏ tía, hơn nữa vì bị Thái Thương ảnh hưởng nhiều năm, Tiếu Hồng lại cảm thấy màu đỏ tía không phải ai cũng mặc được. Người dám mặc màu này, tính cách hoặc là chân thành thẳng thắn, dám yêu dám hận như Thương đệ của bà; hoặc là phóng đãng từ xương, thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Bà thấy mình đã có kết luận. Người này nhất định là vế sau.
Thái Thương cạnh Tiếu Hồng nhịn không được kinh ngạc cảm thán: "Thê chủ, vị ca nhi này trông thật đẹp. Ánh mắt Dao Dao tốt đấy."
Tiếu Hồng hừ nhẹ: "Trông đẹp thì có ích gì? Tổ huấn của Tiếu phủ ta, cưới vợ phải cưới vợ hiền, như Thương đệ chàng đây. Hắn thì làm được gì? Múa kiếm đánh đàn?"
Nam Tầm run rẩy khóe miệng. Cmn, lúc nào cũng phải khoe ân ái một phen. Cơ mà lão nương à, người có chắc cha ta thuộc loại hình hiền huệ không?
"Nương, sau này Hàn Hàn nhất định sẽ là một nội trợ hiền huệ. Người khác thì không nói, nhưng chắc chắn tám lạng nửa cân với cha. Người cứ yên tâm đi."
Tiếu Hồng:...
"Ngươi tên gì?" Tiếu Hồng trực tiếp xem nhẹ Tiếu Dao, nhìn về phía ca nhi như mặt trời rực rỡ kia.
Ánh Hàn trả lời: "Ta tên Ánh Hàn, không phải hoa danh mà là tên thật. Về phần dòng họ, ta theo họ cha, là họ Vệ."
Tiếu Hồng hơi bất ngờ, không phải hoa danh trong hoa lâu? Bà sở dĩ ghét ca nhi hoa lâu, vì ngoài thân phận đê tiện, bọn họ chẳng những bán thân còn sửa tên sửa họ, thật không xứng với công cha nương nuôi dạy.
Bây giờ, Tiếu Hồng đã biết Ánh Hàn tấm thân trong sạch, lại biết tên hắn là tên thật, cái nhìn lập tức thay đổi không ít.
Tiếu Hồng ho khan: "Ánh Hàn, chuyện ta đồng ý Tiếu Dao hẳn nó cũng nói với ngươi. Ngươi hiện tại không danh không phận, chỉ có thể làm người hầu cạnh Tiếu Dao. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ta đã đồng ý Tiếu Dao rồi, tuyệt đối không nuốt lời. Chờ nó đậu trước năm mươi, nó sẽ cưới ngươi."
Nói đến đây, giọng Tiếu Hồng chợt biến: "Song nếu nó không đậu, ngươi cũng chỉ có thể làm người hầu của nó. Ta chỉ cho Tiếu Dao ba cơ hội, cũng có nghĩa là năm năm. Nếu cả ba lần nó đều không đậu, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi phủ."
Nam Tầm đang muốn mở miệng, Ánh Hàn đã gật đầu nói: "Được."
"Hàn Hàn, chàng cứ tin ta đi, ta sẽ làm được." Nam Tầm thò lại gần thì thầm.
Ánh Hàn khẽ cười cười: "Ta tin ngài."
Tiếu Hồng nhìn hai đứa ngang nhiên mắt đi mày lại là lại muốn tăng xông. Còn chưa vào cửa đâu đã bắt đầu tán tỉnh nhau rồi, sau này mỗi ngày đều ở cùng nhau thì còn đến mức nào nữa.
Hừ, bà đặt Ánh Hàn bên người Tiếu Dao, thật ra cũng để kiểm tra nghị lực của nó. Nếu chỉ điều này mà Tiếu Dao không làm được, thì nói gì đến nhóm năm mươi thi Hội nữa, tất cả chỉ là mạnh miệng.
"Hai con còn đứng đờ ra làm gì, ngồi xuống đi, mau ngồi mau ngồi." Thái Thương lên tiếng, cười vô cùng hiền hòa. Ca nhi hoa lâu này căn bản không phải hồ ly tinh như ông tưởng, ông rất thích.
Ánh Hàn không ngồi xuống ngay mà nhìn thoáng qua Tiếu Hồng.
Tiếu Hồng thầm nghĩ: May cho tiểu tử ngươi biết điều, còn biết xem sắc mặt ta.
"Ngồi xuống hết đi."
Con rể tương lai xem xong rồi, lập uy cũng làm rồi, Tiếu Hồng mới thở phào một hơi.
***
Chờ ra khỏi chính sảnh, Nam Tầm gấp không chờ nổi dắt Ánh Hàn đến phòng mình chuẩn bị.
"Hàn Hàn, chàng xem, đây là phòng ta cho người dọn dẹp đấy, bày biện thế nào? Chàng thích không?"
Nam Tầm một hồi chỉ cái này một lát lại chỉ cái kia, có vẻ rất hưng phấn.
Ánh Hàn nhìn nàng vui vẻ như vậy, tâm trạng vốn thực bình tĩnh cũng bị quấy gợn sóng.
Hắn đột nhiên hỏi: "Nơi này có gần thư phòng ngài không?"
Nam Tầm đóng cửa lại, ôm chặt lấy hắn, cười hắc hắc bảo: "Không gần, nhưng gần phòng ngủ của ta, buổi tối ta có thể trèo cửa sổ tiếp."
Ánh Hàn ôm lại nàng, một tay quàng qua vai nàng, một tay bưng lấy đầu nàng, như là bọc cả người trong ngực vậy...
Nam Tầm: Cứ cảm thấy tư thế này không đúng lắm. Đây giống chim nhỏ nép vào người quá, nhưng chim nhỏ hẳn phải là Ánh Hàn, không nên là nàng mà.
Hai người ôm đủ rồi, Nam Tầm lại dẫn Ánh Hàn đi một vòng Tiếu phủ. Phủ đệ Tiếu gia ở hoàng thành không tính xa hoa so với những danh môn vọng tộc khác, thậm chí quá mức đơn điệu.
Nhiều thế hệ Tiếu gia đều làm quan, nghe nói tòa phủ đệ này do cụ bà truyền xuống. Tuy phủ đệ đã sửa nhiều lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra rất nhiều dấu vết chứng minh tòa nhà này có tuổi.
"... Chàng không biết nương ta ngày trước túng quẫn cỡ nào đâu, đến tiền sửa phủ cũng phải tích góp rất lâu. Nếu không phải nhà cha ta có tiền, của hồi môn lúc gả qua đây thật sự phong phú, thì ta đã chẳng thể cơm ngon rượu say như bây giờ." Nam Tầm nói.
Ánh Hàn nhìn chung quanh tòa nhà có niên đại này, tò mò hỏi nàng: "Bạc ngài chuộc thân cho ta là từ đâu ra?"
Nam Tầm đá đá cục đá trên đất, giải thích: "Nương ta chưa từng dạo hoa lâu, nào biết chuộc đầu bảng như chàng phải tốn bao nhiêu bạc. Lão nhân gia tự cho là rộng rãi lắm thưởng ta năm ngàn lượng. Còn thấy nhiều nữa đấy, phốc.
Cha ta không phải có của hồi môn bao la đấy sao. Lúc ông gả qua, ông ngoại cho rất nhiều giấy tờ cửa hàng làm của hồi môn. Mỗi năm cha ta đều sài không hết, nhưng nương ta từ trước tới nay chưa từng hỏi đến tài sản của cha, nên là...
Há há, nương ta cũng không biết cha đã "mập" chảy mỡ đâu. Hồi trước ta toàn xin tiền cha ra ngoài chơi, cha thương ta, đương nhiên không từ chối. Dần dà, ta tích cóp được một kho vàng nhỏ. Có điều Hàn Hàn, hôm nay vì chuộc chàng, ta đã đào hết kho vàng của mình luôn rồi."
Nói đến phần sau, vẻ mặt Nam Tầm quả thực là thương thay cho thân mình.
Ánh Hàn cười cười, chợt nói: "Sau này, ta cho ngài một kho vàng bự."