*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Nhạc Thạch thật sợ "cải trắng" nhà mình bị heo cạp. Tục ngữ nói: "Chó không đổi được tính ăn phân". Tuy rằng hai ngày nay Tiếu Dao xác thật đã sửa tính, nhưng ai biết nàng ta có thể đột nhiên biến về dáng vẻ lông bông trước kia hay không.
Nhạc Thạch càng nghĩ càng lo, bèn nói: "Công tử, ta cảm thấy, hay vẫn nên chờ Tiếu tiểu thư thi Hội sang năm xong hẵng nói. Cách kỳ thi Hội năm sau cũng không còn mấy tháng, bây giờ nàng ta mới bắt đầu vùi đầu đọc sách, làm sao so được với những học sinh đã khổ học mười năm cơ chứ?"
Mặc dù Tiếu Dao có tên ở học đường, nhưng nàng ta cứ ba ngày phơi nắng, hai ngày đánh cá, căn bản không thể so với những thí sinh nghiêm túc khác.
Ánh Hàn lười biếng liếc hắn: "Chuyện này tự ta có chừng mực, ngươi không phải lo. Ngươi đã thấy ta ăn mệt bao giờ chưa?"
Nhạc Thạch gật đầu. Nói cũng đúng, công tử chẳng phải kẻ hiền lành gì. Từ trước đến nay chỉ có người tính kế người khác, làm gì có ai tính kế được người.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Mà bên Nam Tầm, xét thấy hai ngày nay nàng biểu hiện xuất sắc, nương nàng lại là một người bận rộn, vì vậy đặc biệt mời cho nàng một tiên sinh riêng, mỗi ngày chỉ dạy mình nàng.
Dư lão tiên sinh vốn từ chối không muốn tới, song trước kia từng đội ơn Tiếu Hồng, lại được cho bạc phong phú, đành bất đắc dĩ nhận lời.
Thế nhưng Dư lão tiên sinh mới dạy Tiếu Dao một ngày, đã bị nàng làm cho khiếp sợ.
Cả quyển sách thật dày, Tiếu Dao đọc hai ba lần là có thể thuộc toàn bộ, dưới điều kiện không hiểu nghĩa!
Hơn nữa nội dung và đạo lý đa nghĩa trong sách chỉ cần giảng một chút là hiểu, còn có thể suy một thành ba!
Dư lão tiên sinh cảm thấy dường như mình phát hiện được kho báu. Thái độ bà thay đổi cực lớn, dạy học nhiệt tình hơn rất nhiều, dáng vẻ chỉ hận không thể truyền lại hết những gì mình biết cho Tiếu Dao.
Nam Tầm mấy ngày nay sầu ơi là sầu. Lão nương nàng mời đến một lão tiên sinh mỗi ngày đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc nàng, giảng sách giảng lý lẽ cho nàng ngày càng hăng say. Sau lại còn dứt khoát ngủ lại Tiếu phủ, chuyên tâm dạy nàng, thề phải biến nàng thành môn sinh đắc ý nhất của mình.
Nam Tầm cảm động đến khóc lóc thảm thiết. Lão tiên sinh thật dụng tâm nghĩ cho nàng quá đi, đến khuya rồi cũng phải canh nàng đọc sách. Còn cha nàng thì sao, mỗi ngày đi hầm các loại canh bổ cho nàng, bổ não bổ thân.
Nam Tầm thấy cứ theo đà này mình sẽ bổ thành đầu heo mất.
"Tiên sinh, mọi việc cần phải có căng có giãn, con thấy mình cứ căng mãi thế cũng không tốt. Tiên sinh cũng vậy, đã mấy ngày ngài không về phủ rồi, người thân trong nhà khẳng định rất nhớ ngài đó." Nam Tầm nói, sau đó chủ động lật ra hai quyển sách: "Về sau tiên sinh không cần đến ngồi với con đâu, ngài phải chú ý sức khỏe của mình. Mỗi tối con sẽ đọc hai quyển, rồi đánh dấu lại những chỗ không hiểu, hôm sau hỏi lại tiên sinh là được."
Dư lão tiên sinh vui mừng quá đỗi, bà vỗ vỗ vai đối phương, cổ vũ: "Tiếu Dao, con là đứa bé thông minh, thi Hội sang năm nhất định có thể đạt được hạng tốt."
Nam Tầm lập tức hỏi dò: "Tiên sinh, ngài cảm thấy con có thể vào ba hạng đầu không?"
Dư lão tiên sinh há hốc miệng, rồi vô cùng kích động nói: "Nếu con cứ kiên trì thế này, chắc chắn được! Tiên sinh tin con!"
Thật vất vả tiễn được lão tiên sinh về nhà, Nam Tầm đếm đếm, đã năm ngày rồi nàng chưa đi gặp tiểu yêu tinh.
Ánh trăng ngoài cửa vừa lúc, thật thích hợp đi làm trận cướp, trộm cái thơm.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Túy Hương Các, hậu viện.
Ánh Hàn nằm trên giường mình, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Hắn bỗng dưng ngồi bật dậy, ánh mắt âm trầm dòm cửa sổ. Cửa sổ bị hắn mở rộng, vừa vặn có thể nhìn thấy vầng trăng trên trời.
Trăng hôm nay chói mắt vậy?
Nhìn canh giờ này, sắp cấm đi lại ban đêm rồi. Xem ra hôm nay ả khốn khiếp Tiếu Dao cũng không tới.
"Nhạc Thạch." Ánh Hàn nặng nề gọi.
Nhạc Thạch bay vào như cơn gió: "Công tử có gì phân phó?"
Ánh Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai tra cho ta, có phải Tiếu Dạo lại đi gặp tiểu tiện nhân Thu Song rồi không? Chơi xong liền chạy, xem Ánh Hàn ta là ai?"
Nhạc Thạch có chút bất ngờ, hỏi: "Mấy ngày nay công tử cứ luôn thất thần, chẳng lẽ là vì chuyện này?"
Ánh Hàn uống một ngụm trà, rồi ném cái chén xuống. Chén trà tức khắc vỡ thành mảnh nhỏ, một chút nước đọng lan thành đóa hoa trên đất.
"Là bản thân ả nói sẽ tới thăm ta mỗi ngày, vừa nói đã quên rồi hay sao! Cái gì mà một ngày không gặp không thể ngủ yên, đều là nói nhảm!"
Ánh Hàn hiện giờ còn đâu là mị nhãn như tơ nữa, trong mắt chỉ toàn khí lạnh.
Mấy lời tiểu thư quan lại nói quả nhiên không thể tin. Là hắn không nên vọng tưởng gả vào nhà quan. Nhưng ả Tiếu Dao khốn khiếp kia chơi đùa xong liền vỗ mông chạy lấy người, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Lúc này Nam Tầm đang đi được nửa đường, vừa mới hắt xì đã nghe Tiểu Bát mách: "Nam Tầm, vừa rồi giá trị hắc hóa của đại Boss đột nhiên tăng 5 điểm."
Bước chân Nam Tầm hơi khựng lại, sau đó tiếp tục phe phẩy quạt làm màu: "Ai bắt nạt Hàn Hàn nhà ta đúng không? Ta giúp chàng xả giận."
Tiểu Bát nói mơ hồ: "Giá trị hắc hóa đại Boss thế giới này không cao, 45 điểm. Thêm 5 điểm nữa cũng chỉ 50, cách biến thái còn cả chặng đường dài. Cho nên ngươi có thể tạm thời yên tâm."
Nam Tầm cười cười: "Không sao, biến thái cũng không sao, tim ta giờ cứng cáp lắm, người cũng rất chắc khỏe."
Tiểu Bát:...
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Tường Túy Hương Các kỳ thật không dễ trèo. Lần này Nam Tầm đến bằng cửa sau, trực tiếp đưa cho người trông cửa một thỏi bạc, sau đó lại trèo cửa sổ đi tìm Ánh Hàn.
Tiền viện vẫn còn nghe được tiếng cười đùa vui vẻ, thấp thoáng đâu đây hương vị hoan ái. Hậu viện yên tĩnh hơn nhiều. Nhà dưới là nơi ở của hạ nhân làm việc vặt; phòng trên là của đám anh em trong lâu. Chẳng qua đa số ca nhi tiếp khách đêm sẽ ngủ luôn tại nhã gian tiền viện, rất ít khi về đây. Chỉ có những người không muốn tiếp khách như Ánh Hàn mới thường xuyên ngủ bên này.
Mà nơi hậu viện, khách nhân đều không được phép tiến vào.
Phòng Ánh Hàn nằm độc lập. Dẫu sao cũng là đầu bảng, nơi ở tự nhiên là tốt nhất.
Trong phòng, Ánh Hàn còn đang nổi bão chợt nhận thấy gì đó, vẻ mặt hắn hơi đổi: "Nhạc Thạch, ngươi đi trước đi, có người tới."
Ánh Hàn nhanh chóng chui vào ổ chăn giả vờ đã ngủ say. Nhạc Thạch vừa đi không lâu, người nào đó đã trèo cửa sổ vào phòng.
Nam Tầm không cẩn thận dẫm lên chén trà vỡ, nàng cúi đầu nhìn nhìn.
Ồ? Đây là tâm trạng không tốt nên đập ly?
Nam Tầm rón rén đến bên người Ánh Hàn, thấy hắn say giấc nồng, đột nhiên không đành lòng quấy rầy.
Thế là, nàng cúi người khẽ hôn trán hắn, thấp giọng nói: "Hàn Hàn, mấy ngày không gặp được chàng, thật nhớ muốn chết. Chàng có nhớ ta không? Mấy ngày nay mẫu thân mời cho ta một vị tiên sinh, ta thật sự không đi được, bằng không đã tới sớm chuồn tới gặp chàng rồi."
Nam Tầm nhìn chăm chú gương mặt Ánh Hàn hồi lâu, càng nhìn càng thấy đẹp. Nàng không nói điêu, đại Boss thế giới này khiến nàng có cảm giác muốn che chở. Có lẽ cũng phần nào liên quan đến bối cảnh nơi nữ tôn nam ti này, nàng cảm giác toàn thân ngập tràn khí chất bá vương, kỹ năng bạn gái muốn bùng nổ.
Tiểu yêu tinh, vẻ ngoài yêu diễm mê người của chàng có phải đang ẩn giấu rất nhiều tâm sự?
Nam Tầm cưng chiều điểm điểm mũi Ánh Hàn, nhẹ giọng nói: "Hàn Hàn, ngủ ngon. Đêm nay ta còn phải thức khuya đọc sách, chỉ có thể đi trước, ngày mai ta lại bớt chút thời gian tới thăm chàng."
Nam Tầm rời giường, ba bước quay đầu một lần. Kết quả mới đi được vài bước đã quay lại ngồi xuống mép giường.
"Hàn Hàn, trời đang chuyển lạnh, chàng nhớ phải mặc thêm áo đó." Nữ nhân thủ thỉ.
Ánh Hàn giả bộ ngủ rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân đối phương rời đi, nào biết nàng đi được nửa đường lại đột nhiên trở về, lần này còn cẩn thận kéo góc chăn cho hắn.
Ánh Hàn: Thực phiền.
~~~~~~~
<THÔNG BÁO>
Có thể các bạn thắc mắc tại sao tuần này lại ra chương chậm.
Thời khắc các bạn đón giao thừa là lúc mình đang kiểm tra:">
Ha ha ha ha ~ Kiểm tra xong sẽ comeback lịch bình thường nhé ~
~~~~~~~~~
Tiện PR truyện mới do em Bánh Bao Không Nhân edit, sẽ được đăng tại tường nhà Padu_C vào mùng 1 Tết ạ.
Truyện dành cho những người thích: Xuyên thành động vật, ngọt sủng, không cẩu huyết, nam chính chắn, nữ kiên cường, moe moe
Tại nữ chính xuyên vào con này nhé =))
BEHOLD! A LUTINO COCKATIEL!!!
P/s: Sẽ không ảnh hưởng Vai ác, vì Vai ác ra chậm do beta Padu chứ không phải do editor =]]]] Mong các bạn sẽ ủng hộ nhé =))
Truyện moe nhưng logic á, nam chính thân thiện với động vật và tình yêu diễn biến khá logic, không phải loại yêu động vật biến thái đâu =)))
~~~~~~~~~
Tên truyện: <Cái Máy Nhại của Bạch Nguyệt Quang>
[*Bạch nguyệt quang = Ánh trăng sáng: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người thương trong lòng không ở bên cạnh hoặc không thuộc về mình.]
Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Giới thiệu:
Tỉnh dậy sau một giấc, Thư Mông xuyên sách.
Xuyên sách thì cũng thôi đi, vậy mà lại xuyên thành... con vẹt trắng của ông nội Nguyên Triết - "bạch nguyệt quang" trong lòng nữ chính ngôn tình cẩu huyết?!
Xuyên thành chim đã đủ thảm, nào biết còn thảm hơn. Từ nay, cô chính là một con vẹt chỉ biết nói nhại lời.
Ông nội: "Giờ ông sẽ tặng Manh Manh cho con. Nào Manh Manh, chào cháu trai ông đi."
Thư Mông: "(Đợi chút, mấy người là ai?) Cháu trai, chào ông đi?"
Nguyên Triết, ông nội: ???
Thư Mông: "(Miệng không khống chế được!) Cháu trai chào ông đi!"
Nguyên Triết:...
Thư Mông:...
- -----------------------------
Nguyên Triết: Thư Mông, cô cứ phải nhại lại đúng không?
Thư Mông: Cứ phải nhại.
Nguyên Triết: Được thôi. (Mỉm cười hiền lành, đợi cô lặp lại) Tôi thích em.
Thư Mông: Tôi...
Nguyên Triết: ^_^
Tác giả: Làm vẹt trắng Manh Manh đáng yêu trước, sau đó sẽ biến lại thành người!