Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
"Amy." Yaerse đột nhiên nói: "Thực xin lỗi. Dù ông ấy có là bố vợ anh thì anh cũng buộc phải công chính. Sự thật năm đó, nhân dân toàn thiên hà đều có quyền được biết, ông ấy cũng nên gánh trách nhiệm cho sự ích kỷ của mình."
Amy đã sớm lệ rơi đầy mặt, cô nàng có phần sụp đổ: "Em không thể tin được, đây đều do bố gây ra. Trong lòng em, hình tượng ông ấy to lớn đến thế."
Qua hồi lâu, cô mới hít một hơi thật sâu: "Yaerse, anh cứ làm những gì anh nên làm đi, em sẽ cùng bố gánh vác toàn bộ hậu quả."
Yaerse ôm cô vào ngực: "Thực xin lỗi Amy, anh có niềm tin và lý tưởng của riêng mình. Hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ cử hành như thường. Anh hổ thẹn vì ông, nhưng lấy em là một niềm tự hào."
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Hai người xem Ge đang ngủ trong đoạn ghi hình, ấn nút tua nhanh. Bỗng Yaerse thấy gì đó, hai mắt chợt trừng lớn.
Cậu tua về một đoạn, tận mắt nhìn thấy quá trình Ge biến dị.
Trên hai chân Ge xuất hiện một lớp niêm mạc, sau đó chậm rãi phình to. Chờ khi lớp niêm mạc kia tróc ra, hai chân người của hắn không còn nữa, nửa người dưới đã biến thành bụng trùng! Trên bụng trùng còn mọc ra bốn chân sâu thật dài!
"Trời ạ!" Yaerse hốt hoảng hô lên.
Ge tỉnh lại phát hiện thân trùng phía dưới của mình, lần đầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Cho dù trước đó đồng quy vu tận với nữ vương, ngài cũng chưa từng lộ ra vẻ kinh hoảng thất thố như vậy.
Amy nỉ non: "Thì ra Ge đã biến thành quái vật thế này. Thì ra ngài ấy rơi vào tình trạng này đều do bố em tạo thành."
Hình ảnh bị gián đoạn rất lâu, chờ đến khi Yaerse phát hiện một đoạn ghi hình khác, đã là năm năm sau trận đại chiến.
Quái vật Ge mặt vô cảm nói với quang não: "Năm năm, ta dùng hết mọi cách để tự sát, nhưng đều không chết được. Mỗi một lần tự sát, cơ thể ta lại càng trở nên mạnh mẽ. Ta không biết mình sống trên đời này có ý nghĩa gì. Đồng đội ta đều đã chết, xung quanh lại toàn là kẻ thù trong quá khứ. Chúng nó phủ phục trước mặt ta, tôn ta làm vua. Ta thế mà nghe hiểu chúng nói, đại khái là vì ta đã biến thành... một con quái vật."
Đây là đoạn phim cuối cùng trong quang não.
Yaerse khó có thể tưởng tượng, trong vòng trăm năm này, Ge biến thành như vậy đã vượt qua những ngày tháng đó thế nào.
Vẻ mặt Amy bi ai: "Lần trước khi em tới, Ge vẫn là dáng vẻ như trong video. Bộ dáng xấu xí như vậy, cho dù là ai đều sẽ sợ hãi, ghê tởm, thậm chí muốn giết chết ngài ấy. Duy chỉ Cố Khuynh là khác, Cố Khuynh đã cứu rỗi ngài."
Yaerse đột nhiên trầm mặc.
Cậu chưa từng hối hận mỗi một việc mình làm, nhưng lần này, cậu hối hận rồi.
Ge và Cố Khuynh đều không nên chết, họ đáng sống hơn bất cứ ai.
***
Yaerse nghĩa vô phản cố trở về hành tinh mẹ, đem hai đoạn ghi hình của Ge thông cáo thiên hạ, cũng giao lại quang não Ge cho Quốc vương đế quốc.
Quốc vương khi còn bé từng mang ơn Ge, lúc biết Ge là Trùng vương thì vô cùng đau lòng, chưa từng nghĩ đến sự thật trăm năm trước lại là thế này. Lời dối trá của Aubrey làm ông giận tím mặt.
Quốc vương tước chức Nguyên soái của Aubrey, đồng thời xóa tên người này khỏi liên minh đế quốc.
Vốn dĩ Quốc vương nể tình Aubrey vừa đánh thắng trận, không định xóa tên lão. Thế nhưng đoạn phim năm đó đã oanh động toàn thiên hà, đặc biệt khi mọi người vừa thóa mạ Ge là kẻ phản bội của loài người. Đoạn phim này xuất hiện khiến tất cả lửa giận chuyển đến trên người Aubrey.
Quá bi tráng. Bọn họ bất lực nhìn đồng bào chết trận ngay trước mắt, khoảnh khắc cuối cùng khi Ge cùng nữ vương đồng quy vu tận càng làm mọi người đỏ mắt.
Còn có đoạn phim thứ hai, lời tự bạch của Ge khiến bọn họ lã chã rơi lệ. Đều do Aubrey, ngài ấy mới phải biến thành một con quái vật như vậy.
Cả đời ngài chiến đấu vì loài người, nhưng cuối cùng lại bị loài người tàn nhẫn giết hại.
Tên Aubrey tiểu nhân ích kỷ! Dù lão có dẫn dắt quân đội liên minh tiêu diệt Trùng tộc, thì hành vi phạm tội năm đó vẫn không thể tha thứ. Sở dĩ trăm năm trước có nhiều oan hồn như vậy cũng đều do sự ích kỷ tàn nhẫn của lão mà ra!
Đến tột cùng là nhẫn tâm cỡ nào mới có thể đóng cửa hạm chủ, trơ mắt nhìn đồng bào chết đi?
Người như vậy sao xứng làm một quân nhân cơ chứ!
Ge mới là anh hùng bất hủ trong cảm nhận của bọn họ, chẳng sợ về sau ngài ấy đã từng biến thành một con quái vật.
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Một năm sau, vị trí Nguyên soái bỏ trống hồi lâu được Quốc vương trao cho Yaerse. Yaerse mặc sóng lớn dư luận kết hôn với con gái duy nhất của tội nhân Aubrey.
Thế giới này vận hành theo đúng quỹ đạo của nó, hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
***Truyện đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Mà xa xôi trên một hành tinh nguyên thủy, cuộc sống Nam Tầm và Ge chỉ mới bắt đầu.
Đây là một hành tinh lưu đày những kẻ đại gian đại ác. Trên hành tình này có vô số thực vật và động vật biến dị đáng gờm: hoa ăn thịt người biết cắn nuốt động vật, dây đằng thô to có trí tuệ, còn có cả cá răng cưa và động vật ăn thịt thân hình to lớn.
Những kẻ đại gian ác bị thả xuống nơi này chỉ có thể sống ở đây đến hết đời, tùy thời gặp phải tử vong.
Có điều từ khi hai người tới đây, cuộc sống của nhóm ác nhân đã dần dễ chịu hơn nhiều.
Trước một gian nhà gỗ siêu xa hoa, Nam Tầm tựa vào ngực Ge, cười hỏi: "Tại sao lại chọn nơi này?"
Ge ánh mắt trìu mến nhìn cô: "Khuynh Nhi không thích à?"
Nam Tầm thò lại gần hôn hôn hắn: "Thích, cực kỳ thích. Nơi này thực yên tĩnh, không ai quấy rầy."
Nam Tầm vừa dứt lời, đằng xa có một tên mặt mũi đầy dữ tợn chạy tới: "Boss, chị dâu, không tốt không tốt! Mấy anh em gặp phải một con quái vật kinh khủng quá, sắp chịu không nổi rồi!"
Ge lạnh nhạt quét mắt qua người nọ, rồi nói với Nam Tầm: "Khuynh Nhi, em chờ chút, anh đi một lát rồi về."
Nam Tầm cười nói: "Đi đi."
Tiểu Bát hừ hừ: "Ngươi ấy vậy mà thông minh ghê ha, giấu ta làm bùa truyền tống. Giấy vàng không có, ngươi liền khắc trận pháp lên tinh thạch. Mệt ngươi nghĩ ra được, ngươi không biết làm vậy sẽ bị tổn thọ à?"
Lúc đó Nam Tầm làm một tầm bùa truyền tống giúp hai người thoát khỏi hiểm cảnh, sau đó Ge nghỉ ngơi một chốc liền mang cô mở động trùng chạy tới nơi này.
Nam Tầm chống cằm nhìn phương xa, ấp úng nói: "Dù sao Cố Khuynh cũng là loài người cấp cao, tuổi thọ dài mà. Ta lại chỉ ở đây một trăm năm, giảm thì cứ giảm đi."
Tiểu Bát:...
"Nam Tầm, giá trị ác niệm còn thừa 1 điểm cuối cùng, ta có thể tin ngươi không?"
Nam Tầm: "Có thể."
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Thế giới này thật là khổ tận cam lai. Nam Tầm sống với Ge ở đây thật sự rất hạnh phúc, chỉ tiếc rằng, Nam Tầm không ở được đến trăm tuổi mà sinh mệnh đã đến cuối.
Cô vẫn còn mang dáng vẻ khi mới gặp Ge, chỉ là mặt than không còn nữa, trên mặt có rất nhiều biểu cảm mà Ge thích.
Cô cuộn người trong lòng Ge, nắm tay hắn hỏi: "Ge, anh sẽ tiếc nuối chứ? Em không thể cùng anh đi được nữa rồi."
Ge hôn môi cô, nhẹ giọng nói: "Thời gian qua với anh đã như trộm được, cho nên anh rất thỏa mãn."
Khóe miệng Nam Tầm cong cong, chậm rãi nhắm mắt.
Ge, em cũng không hề tiếc nuối. Bởi vì em biết, thế giới có em, nhất định cũng có anh.
Khoảnh khắc cuối cùng đó, giá trị ác niệm của Ge trở về 0.