Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 393: Cố Khuynh, ta thích em



Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm căn bản không cách nào lui về sau, đối phương tiến công quá mãnh liệt, làm cô không thể chống đỡ.

Lần hôn môi này Ge hung ác kịch liệt hơn bất cứ lần nào, Nam Tầm không thở nổi, mẹ nó suýt thì tắc thở chết.

Thật vất vả mới chờ được Ge buông miệng, cô vội há to mồm hít thở.

Trước mắt là một khuôn mặt điển trai phóng đại, nhưng bởi quá gần, Nam Tầm không nhìn được rõ. Cô chỉ thấy đôi mắt xanh băng sáng trong của đối phương đang nhanh chóng trở nên sâu thẳm. Màu đỏ trong mắt như loang lổ, như vươn ra những sợi tơ vô hình cuốn chặt lấy Nam Tầm, khiến cô chẳng thể nhúc nhích.

"Cố Khuynh, ta thích em." Ge đột nhiên nói trầm thấp. Không đợi Nam Tầm mở miệng, đã lại chặn miệng cô. Tốc độ: mau, chuẩn, tàn nhẫn.

Lần này, hắn trực tiếp ôm người vào ngực. Để tiện cho mình xâm nhập, một tay còn giữ gáy cô không cho trốn; một tay ôm bả vai cô; hai chân trùng ở giữa cũng dùng đến, cố định chặt vòng eo cô.

Cơ giáp bay từng vòng từng vòng giữa không trung theo quỹ đạo được thiết lập sẵn.

Đám trùng trên mặt đất nhìn đến ngu người.

Chúng nó đã thấy cơ giáp kia bay qua trên đỉnh đầu năm lần rồi, mỗi lần đều qua vị trí y hệt nhau.

Thật lâu thật lâu sau, Ge rốt cuộc buông tha người con gái trong lòng.

Nam Tầm nghẹn đến mặt đỏ bừng, cô không khỏi hoài nghi Ge đang cố ý. Mỗi lần cô sắp thiếu oxy ngất đi thì hắn buông tay, chờ cô hít sâu vào mấy ngụm lại lập tức hôn tới.

Hắn tựa một lữ hành giả trên sa mạc mấy ngày đêm chưa uống nước, cuối cùng cũng tìm được một ốc đảo. Vừa thấy vũng nước trên ốc đảo liền liều mạng há mồm uống lấy uống để.

Mà hiện tại, Cố Khuynh chính là vũng nước trên ốc đảo ấy.

Hắn không thể rời khỏi cô gái này. Ít nhất là trước khi hắn ra khỏi sa mạc, hắn không thể xa cô.

Nếu không, hắn sẽ khát chết.

Nam Tầm vừa hoãn hoãn nhịp thở, đã nghe tiếng hoan hô của Tiểu Bát: "Muah ha ha, Nam Tầm ngươi tuyệt đối không đoán được giá trị ác niệm của đại Boss giảm bao nhiêu đâu! 20 lận đó! Ngao ngao ngao ~~~ Lão tử thật kích động. Mấy ngày nay giảm tí xíu tí xíu, tốc độ có thể so với con sên. Hôm nay rốt cuộc đã quất được một trận lớn, a ha ha ha..."

Nam Tầm "Ồ?" một tiếng: "Vừa rồi xem thích quá ha?"

Tiểu Bát lập tức nói: "Thích... À không, vừa nãy lão tử có che chắn năm thức nhé, chỉ là nhận thấy giá trị ác niệm giảm mới mở mắt liếc một cái thôi. Bộ gia giống stalker lắm hả? Thiệt tình, giữa chúng ta có thể thêm tí chân thành không vậy?"

Nam Tầm cười ha hả: "... Có thể chứ."

"Hiện tại giá trị ác niệm còn bao nhiêu?" Nam Tầm hỏi.

Tiểu Bát cười khà khà: "Còn 65 á, muah ha ha ha..."

"Bây giờ còn chưa áp chảo nướng bánh đâu mà đã tụt nhiều vậy rồi, chờ đến khi các ngươi thật sự... Hắc hắc hắc, vậy thì khó lường á. Aizz, đáng tiếc, kích cỡ không xứng..."

Nam Tầm xác thực nghe ra nỗi tiếc nuối nồng nàn từ giọng Tiểu Bát.

Tiểu Bát nói: "Hay là... Ngươi thử liều chết một lần xem?"

Nam Tầm:...

Cút ngay!

Ge thấy cô cúi đầu khe khẽ thở dốc, chợt nói: "Cố Khuynh, dáng vẻ em cúi đầu thật đẹp."

Nam Tầm ngẩng đầu liếc hắn một cái.

"Cố Khuynh, em đang trừng ta à? Trông em trừng mắt cũng rất đẹp."

Nam Tầm lại nhìn về phía trước, không muốn để ý đến hắn. Vừa rồi thật sự thiếu chút là nghẹn chết cô. Điều này làm cô ý thức sâu sắc được, có thể tự do hô hấp là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.

"Cố Khuynh, trông em nghiêm túc cũng đẹp nữa."

Nam Tầm:...

Cmn dây dưa không xong!

Cô biết bản thân có sức hút không nhỏ, nhưng cái kiểu cứ cách mỗi giây lại khen một lần thế này, làm người ai mà không ngượng.

***

Cơ giáp an toàn hạ cánh, sau đó bị nhóm trùng lần nữa trông giữ. Amy ngồi chán chết ở một bên, chờ đến sắp mốc meo mới thấy hai người trở về.

Cô nàng nhìn Trùng vương và cô gái đi xuống từ cơ giáp, trên mặt cả hai đều hơi ửng đỏ bất thường, lập tức nhận ra bọn họ có khả năng đã làm chuyện gì đó bên trong.

Amy giật mình há hốc miệng.

Ôi trời! Chẳng lẽ cô nghĩ sai thật rồi sao. Cố Khuynh không phải giả vờ, cô ấy thật sự thích quái vật này?

Amy cảm thấy tam quan mình vừa nhận một cú huých mang tính chất hủy diệt.

Đây không phải người! Đây là Trùng vương của Trùng tộc, là quái vật nửa người nửa trùng! Cố Khuynh đến cùng là vì sao... Trời ạ! Đây quả thật là nữ thiếu tướng mặt lạnh nhận hết sự khen ngợi của quân đội liên minh đấy sao?

Cố Khuynh không biết nói gì với quái vật kia, quái vật kia gật gật đầu. Sau đó Amy thấy Cố Khuynh một mình đi về phía cô, mà quái vật Trùng vương thì nghỉ ở phía xa.

"Amy, chúng ta tâm sự đi." Cô gái trước mắt nói.

Hai cô chậm rãi dạo bước, vừa đi vừa tán gẫu.

"Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi phải không?" Nam Tầm đột nhiên nói.

Amy hơi do dự: "Đúng, đúng là rất nhiều, nhưng không biết nên hỏi từ đâu."

Nam Tầm cười: "Tôi biết cô muốn hỏi cái gì."

Amy nhìn cô, muốn nói lại thôi.

"Amy, trận đại chiến mấy tháng trước, kết quả thế nào cô biết không?"

Amy gật đầu ngay: "Tôi biết. Thượng tướng Amanda đã báo cáo tình hình chiến đấu, vì chiến báo sai lầm mà chiến dịch lần này tổn thất nặng nề. Nhưng cũng may đám Trùng tộc xâm phạm hành tinh Lotte đều bị tiêu diệt, các chiến sĩ dù chết cũng vinh."

Nam Tầm nghe xong cũng không thấy bất ngờ: "Từ khi Thượng tướng Amanda chiến bại rồi bỏ chạy, tôi đã đoán được ông ta sẽ nói vậy. Chiến báo xác thật có lầm, nhưng Trùng tộc không bị tiêu diệt. Số lượng chúng nó quá đông, khiến toàn quân liên minh bị diệt, mà đám Trùng tộc dư lại mở động trùng rời đi. Cô chắc sẽ tò mò nếu chúng thắng thì sao lại quay về. Bởi vì Trùng tộc ngay từ đầu đã không có ý định chiếm lĩnh hành tinh Lotte. Số lượng Trùng tộc khổng lồ nhảy vọt đến từ hành tinh Bóng Tối chỉ để mang đồng bào thất lạc của chúng nó ở hành tinh Lotte về."

Amy khiếp sợ không thôi: "Sao lại thế được? Thượng tướng Amanda sao dám báo sai tình hình chiến đấu? Ông ấy là học trò bố tôi đắc ý nhất mà!"

Nam Tầm bĩu môi trong lòng: Lão cha già nhà cô chẳng phải năm đó cũng vậy đó sao?

Nam Tầm tiếp tục nói: "Tôi vốn phải tử trận, nhưng Trùng tộc biết tôi là giống cái lại mang về đây. Hành tinh Bóng Tối không có quỹ đạo cố định, con người rất khó tìm được vị trí cụ thể. Duy chỉ có một lần định vị được, cô hẳn là biết, lần chiến dịch toàn quân bị diệt trăm năm trước.

Cho nên tôi vì tò mò mới tới nơi này. Đó là nơi mai táng Nguyên soái Ge, tôi muốn được nhìn xem nơi Nguyên soái tử vong. Rồi tôi cũng giống cô, bị Trùng tướng đưa tới tổ trùng, sau đó, tôi thấy... Ge."

Hiện tại Amy nghe thấy tên này vẫn chưa cảm thấy gì, bởi vì quá nhiều người tên như vậy.

Mãi đến khi Nam Tầm chỉ ra: "Trùng vương của Trùng tộc chính là Ge, là Ge·lose Remedios."

Đầu óc Amy nháy mắt trống rỗng.

"Cô nói là Nguyên soái đời trước! Ge·lose Remedios?" Amy hô lên kinh dị.

Nam Tầm khẽ gật đầu, cô cười cười: "Amy, nói ra có thể cô không tin. Tuy năm đó Ge gặp chuyện tôi còn chưa sinh ra, nhưng sau này xem các video về quá trình tác chiến lớn lớn bé bé của ngài ấy, tôi đã yêu người đàn ông này. Ngài không chỉ là tấm gương của tôi, còn mãi mãi là anh hùng trong lòng tôi."

Hơi ngừng, ánh mắt cô trở nên càng mềm mại hơn: "... Tôi, yêu một anh hùng đã khuất."

Tiểu Bát vỗ tay bôm bốp: "Nói quá xuất sắc! Quá tuyệt vời! Ngươi có biết thính lực của đại Boss lợi hại lắm không. Đến tiếng hít thở của ngươi hắn còn nghe thấy được, đừng nói chi mấy lời âu yếm này!"

Nam Tầm: "Ta biết, ta đang cố ý nói cho hắn nghe mà."

Tiểu Bát:...

Mẹ nó, lão tử còn cho rằng ngươi đang "bộc lộ chân tình" cùng Amy nữa đấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv