Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Bầu không khí khá ư là vi diệu.
Trong điện to im ắng, đến tiếng thở đều đều của Nam Tầm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiểu Bát mừng cỡ nào, lúc này Nam Tầm thật không sợ nữa. Nếu một người đang hoảng sợ khẩn trương thì dù mặt than không thể hiện ra, hô hấp vẫn sẽ dồn dập hỗn loạn.
Chẳng những không sợ, mà bệnh cũ của cô còn tái phát. Vừa thấy đại Boss đẹp trai là lại theo bản năng bắt đầu tìm đường chết.
Lại còn dám nói đại Boss người không ra người sâu không ra sâu? Ha hả.
Tiểu Bát yên lặng thắp một nén nhang trong lòng cho Nam Tầm.
Động tĩnh trong điện làm Trùng tướng hoảng sợ, nó vội hỏi: "Bệ hạ? Bệ hạ người không sao chứ?"
Bên trong truyền đến tiếng khàn khàn của Trùng vương: "Không có gì, ngươi lui trước đi. Khi nào cần ta sẽ gọi ngươi."
"Dạ, dạ dạ dạ!" Lòng Trùng tướng vui quá chừng, đi đường cũng phải lắc cái mông.
Xem ra giống cái loài người lần này, Trùng vương rất hài lòng.
Trong điện, Trùng vương thế mà chậm rãi buông lỏng móng vuốt. Trùng văn dày đặc trên cơ thể tỏa ánh sáng xanh băng mờ ảo xinh đẹp giờ phút này lại dần tối xuống.
Cung điện một lần nữa khôi phục sự tối tăm. Tuy vẫn có thể nhìn ra bóng hình Trùng vương, nhưng không thấy rõ gương mặt anh tuấn và nửa người trên cường tráng tuyệt đẹp của hắn nữa.
Hắn quay đầu đi vào chỗ sâu trong cung điện.
Trùng tộc đều dùng sáu chân bò, duy chỉ có Trùng vương này không biết còn kiên trì điều gì, mà luôn dùng bốn chân sau để đi.
Nửa người trên của hắn vẫn luôn giữ vững trạng thái thẳng lưng. Nếu không nhìn nửa người dưới, sẽ cho rằng đây là một con người bình thường đang bước đi.
Nam Tầm dừng một chút, trầm mặc không nói đi theo sau hắn.
Cô nhìn thân trùng to lớn kia, còn có chân sâu thon dài hữu lực, cảm giác run rẩy sởn tóc gáy khi mới gặp đã không còn nữa, thay vào đó là một loại cảm xúc không tên khác.
Trăm năm qua, có phải mỗi ngày anh đều như vậy, một mình lẻ loi ở nơi tối tăm này, gì cũng không muốn, gì cũng không làm? Anh chắc phải ghê tởm lắm cơ thể của mình, dù cho anh còn ý thức của một con người, thì cơ thể và bản năng của anh đã biến dị thành Trùng tộc.
Nam Tầm than nhẹ một tiếng trong lòng.
Cô đột nhiên hỏi Tiểu Bát: "Ge có phải rất muốn tự sát không?"
Tiểu Bát lập tức trả lời: "Đúng vậy, sao ngươi biết? Chậc, ngươi cũng thấy rồi đó, giờ hắn biến thành dáng vẻ quái quỷ người không ra người trùng không ra trùng, ngươi nói xem hắn không có ý thức thì tốt rồi, nhưng hắn... Thân là con người, thói quen cách sống lại càng ngày càng giống Trùng tộc, dù là ai thì cũng sẽ điên mất đúng không?
Ấy vậy hắn chẳng thể tự sát. Hắn từng nhảy qua hố lửa, kết quả bị nung khô vài ngày, cơ thể lại trở nên càng thêm rắn rỏi, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Hắn đã từng nhảy xuống vực sâu, kết quả chẳng những không ngã chết mà còn luyện được khả năng bay lượn tự do không cần hao tổn linh năng."
Tiểu Bát lau một đống nước mắt đồng tình, tiếp tục nói: "Mỗi lần hắn tìm chết đều bị đám Trùng tộc cho rằng đang khiêu chiến năng lực mới, không con nào can ngăn, thậm chí còn reo hò vui mừng. Ngươi có biết cảm giác này khổ bức thế nào không?"
Nam Tầm:...
Vốn là không biết thật, giờ thì biết rồi.
Trùng vương đi đến một chiếc bàn hắc tinh thạch ngồi xuống, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm Nam Tầm: "Ngồi."
Nam Tầm liếc nhìn thân trùng của hắn, tò mò hắn ngồi thế nào xuống cái ghế đá.
Ồ, thì ra là ghé bụng sâu lên trên, bốn chân chạm đất.
Nam Tầm ngồi xuống đối diện, bình tĩnh kêu lên: "Ge đại nhân."
Lần này không biết do phiền hay cam chịu, Trùng vương không phản bác cô.
Cặp mắt xanh băng pha tia đỏ của giống đực trở nên sâu thẳm hơn, hắn nói với Nam Tầm: "Hiện tại cô có hai lựa chọn, một là rời khỏi đây, hai là trở thành tù binh của một mình ta."
Nam Tầm ha hả trong lòng. Người anh em nói thật dễ nghe. Trùng tộc lạc hậu đến cả cơ giáp cũng không có, dù anh thả tôi đi, tôi mẹ nó cũng không cách nào rời đi! Trừ khi anh điều động đại quân trùng trùng, để chúng nó mở trùng động đưa tôi ra ngoài. Nhưng tôi hẳn là không có mặt mũi đến vậy đâu ha.
Có điều, Nam Tầm vốn đã không muốn rời đi. Nếu Trùng vương là đại Boss, cô chắc chắn phải ở lại.
Cho nên, Nam Tầm chỉ im lặng chút xíu liền dứt khoát gật đầu: "Tôi ở lại."
Đôi mắt Trùng vương gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Cô phải nghĩ cho kỹ. Cơ hội chỉ có lần này thôi, nếu cô ở lại rồi thì về sau cũng đừng nghĩ trở về với cuộc sống loài người."
Nam Tầm: Thằng nhãi, tôi giờ đã phát hiện bí mật của anh rồi, anh có thể thả tôi đi mới là lạ, còn không phải đang thử tôi sao.
"Ge đại nhân, tôi vốn đã không định sống tiếp, nhưng hiện tại, tôi nguyện ở lại làm bạn với ngài. Mặc kệ ngài đã từng trải qua chuyện gì, ngài vẫn mãi là anh hùng trong lòng tôi." Trên mặt Nam Tầm tuy không có biểu cảm, nhưng ánh mắt cô không hề né tránh, giọng nói rõng rạc, có thể khiến người khác thấy được sự kiên định và nghiêm túc của cô.
Trùng vương nhìn cô, tròng mắt xanh băng dường như lại sâu hơn một chút.
Nam Tầm còn chưa thấy hắn mở miệng, lại nghe được tiếng cười trộm của Tiểu Bát: "Mới vừa rồi, giá trị ác niệm của đại Boss giảm 1 điểm, đây thật là khởi đầu tốt."
Khóe miệng Nam Tầm hơi hơi run rẩy.
"Ge đại nhân, về sau tôi có thể ở cùng chỗ với ngài không?" Nam Tầm hỏi.
Đại ý là, đôi ta về sau ở chung được không?
Trùng vương rõ ràng sửng sốt.
Hắn mím môi, lạnh lùng thốt: "Ta sẽ kêu chúng nó chuẩn bị chỗ ở khác cho cô, ta quen ở một mình."
Nam Tầm vội nói: "Tôi nhìn qua rồi, bên ngoài đều là hang trùng, tôi không muốn ở những nơi như thế. Nơi này của ngài lớn như vậy, thêm tôi nữa cũng chẳng tốn bao diện tích. Hơn nữa, chẳng phải ngài nói tôi là tù binh của ngài sao? Tôi đây đương nhiên phải gọi là đến, ngài nói có đúng không?"
Trùng vương: "Nếu cô không sợ nửa đêm ta bóp chết cô thì có thể ở lại nơi này."
Nam Tầm: "Tôi không sợ."
Trùng vương liếc qua cô một cái, đột nhiên gọi: "Lại đây."
Nam Tầm đứng lên, đi đến trước mặt hắn.
Trùng vương: "Vươn tay."
Nam Tầm cực kỳ nghe lời duỗi hai tay đến trước mặt hắn.
Trùng vương túm lấy quang não trên cổ tay cô, ngay trước mặt cô, bóp vỡ thứ đồ tạm thời mất sóng kia.
Nam Tầm:...
Không có quang não, cô liền không có hộ khẩu ở liên minh đế quốc, đến ngay cả Trạm kiểm soát Hành tinh cũng không qua được.
Trùng vương vừa bóp nát quang não gợi lên một độ cong nhỏ nơi khóe môi, trong mắt Nam Tầm thì như đang đắc ý.
Thật ngây thơ.
"Ngài vui là được." Nam Tầm dùng giọng điệu vô cùng dung túng nói.
Trùng vương:...
"Sau này đừng gọi ta là Ge nữa, ta ghét cái tên này." Trùng vương lạnh lùng ra lệnh.
"Ngài muốn tôi gọi gì tôi sẽ gọi như thế." Nam Tầm tiếp tục dung túng.
Trùng vương:...
"Bệ hạ, ngài còn gì muốn nhắc nhở tôi không? Nếu như không, tôi có thể đưa ra một yêu cầu vô cùng hợp lý không?" Nam Tầm hỏi.
Trùng vương liếc mắt nhìn cô một cái: "Có thể."
Nam Tầm mặt không cảm xúc nghiêm trang nói: "Bệ hạ, về sau ngài có thể mặc quần áo vào không? Tốt xấu gì tôi cũng là con gái, ngài cứ trần như nhộng lắc lư trước mặt tôi thật sự ổn sao?"
Nói xong, cô thâm ý liếc xuống "cậu bé" nào đó đang rũ xuống dưới bụng Trùng vương.
Trùng vương thuận theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn xuống, trong đầu lập tức như có thứ gì nổ tung. Gương mặt đẹp trai tái nhợt nghẹn thành màu gan heo trong nháy mắt.
Bùm!
Bàn đá trước mặt hai người bị hắn một chưởng chém thành mảnh nhỏ.