*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Cũng may vị hoàng tử piano này có một người đại diện miệng lưỡi như nở hoa. Nói gì mà show diễn vừa kết thúc đã vô cùng lo lắng chạy đến, trên đường còn gặp fan cuồng chặn đường, bọn họ phải vòng vài vòng mới đến được đây. Tiếp theo lại nói xin lỗi gì đó, đạo diễn lúc trước có chút không vui sau cũng hòa hoãn sắc mặt.
Người ta cũng chỉ vô ý, không phải đang làm kiêu. Hơn nữa nhìn người đại diện này cả người sũng mồ hôi, phỏng chừng trên đường vì đuổi kịp thời gian cũng mệt quá sức.
***
Vân Kỳ thay bộ đoản bào so với thời trang hiện đại bớt đi phần sắc sảo. Dựa theo kịch bản quảng cáo, một nam một nữ sẽ đánh cờ dưới tán hoa đào. Trong lúc đánh cờ, hoa đào không đổi, quần áo không thay, nhưng khi ống kính chuyển đến, quân cờ đen trắng trước mặt hai người sẽ biến thành cờ cá ngựa.
Chỉ một cảnh đơn giản như vậy, lại bởi Vân Kỳ mà NG mấy lần liên tiếp.
Lần đầu tiên, dáng ngồi không đúng. Lần thứ hai, thế cầm cờ không đúng. Lần thứ ba, vẻ mặt quá cứng ngắc. Lần thứ tư...
"Cắt! Vân Kỳ, cậu bị làm sao thế? Cậu và Đan Thủy là một đôi tình nhân, ánh mắt cậu nhìn cô ấy phải dịu dàng, dịu dàng!"
Nam Tầm chú ý tới sắc mặt ngày càng thối của Vân Kỳ, không khỏi có chút vui mừng trên nỗi đau của người khác.
"Đan Thủy, cô và Vân Kỳ nhìn nhau đắm đuối mười phút, mau chóng mang cậu ta vào vai diễn đi!" Đạo diễn nói.
Nam Tầm run rẩy khóe miệng.
"Tôi nói này Vân Kỳ, tôi trông giống hồng thủy mãnh thú* lắm hả? Ánh mắt dịu dàng chút sẽ chết sao? Anh là người bận rộn, tôi cũng đâu phải người rảnh rỗi. Mau kết thúc công việc chúng ta cũng được về sớm chút nha." Nam Tầm vừa ôn nhu nhìn thẳng mắt anh ta, vừa nói mấy câu hoàn toàn tương phản.
Vân Kỳ vẻ mặt như gặp ma. Người phụ nữ này ánh mắt dịu dàng đến nỗi anh ta phải cho rằng đối phương thật là người yêu mình, nhưng lời cô nói sao lại... thiếu kiên nhẫn như thế.
Thiếu kiên nhẫn? Thế nhưng có một giới tính nữ không phải hoa si nhìn anh, mà là không kiên nhẫn răn dạy anh!
Sắc mặt Vân Kỳ cực kỳ khó coi, lạnh lùng thốt: "Cô là con hát, tôi không phải, tôi không học được kiểu dịu dàng giả vờ giả vịt này của cô."
Nam Tầm hô lên "ai dồ": "Đúng vậy, tôi là con hát, vậy còn anh? Hoàng tử piano ưu nhã không phải cũng nhận quảng cáo này như thường sao? Xem thường diễn viên, vậy anh cũng đừng đóng quảng cáo này nha."
"Cô! Cái cô này!"
***
Cảnh cuối cùng là nam đánh đàn, nữ nhảy múa.
Hai người đổi bộ quần áo cuối cùng. Nam Tầm mặc một chiếc váy bó eo có hai vạt đối xứng, tay áo là kiểu lá sen lửng, được thiết kế theo khuynh hướng hiện đại, làn váy may kiểu cánh sen xếp vài tầng.
Vân Kỳ không biết gảy đàn tranh, cho nên lúc đặc tả hai tay là do thầy dạy đàn đến đánh. Lúc mới bắt đầu Nam Tầm sẽ múa điệu xinh đẹp nhẹ nhàng, sau đó là xoay vòng, càng xoay càng nhanh, mà cảnh tượng cũng bắt đầu thay đổi. Bọn họ không còn trong nhà cổ nữa, mà là một phòng học.
Tiếng đàn tranh trầm thấp dần chuyển thành tiếng piano du dương, đàn tranh dưới tay Vân Kỳ cũng theo đó biến thành piano. Ngón tay thon dài của anh ta bay nhảy linh hoạt trên những phím đàn đen trắng. Điệu múa uyển chuyển của Nam Tầm cũng đổi tiết tấu, mang theo vẻ sống động của hiện đại.
Đột nhiên, cô nhẹ nhàng nhảy lên không trung, tựa như một con thiên nga trắng đang vươn mình.
Chờ đến khúc nhạc kết thúc, Nam Tầm đang múa cũng vừa lúc dừng trước mặt Vân Kỳ, hai người yên lặng đối diện, ánh mắt triền miên.
"Cắt, vô cùng tốt!"
Nam Tầm vừa nghe lời này, ánh mắt mỉm cười nhìn Vân Ký chăm chú tức khắc thu lại, sau đó nhanh chóng dời đi.
Vân Kỳ đột nhiên hoàn hồn, mặt đen kịt lại.
Cái cô này!
Trong khoảnh khắc ấy, anh thế nhưng thật cho rằng tinh linh nhảy múa khi nãy liếc mắt đưa tình với mình, vừa nhìn đã nhập vai.
Kết quả, là giả, giả!
Vân Kỳ tức giận đứng dậy, gấp không chờ nổi muốn cởi bỏ quần áo trên người. Trang phục cái gì, xấu hổ muốn chết, cho anh anh cũng không thèm mặc!
Vân Kỳ vừa thay xong quần áo, liền thấy cô ả chết tiệt kia đứng trước piano, cảm thán với nó: "Oa, chiếc piano này không tồi nha. Hãng quảng cáo hào phóng vậy, còn tìm một cái piano cao cấp thế này tới làm đạo cụ?"
Ngu ngốc, đây là piano chuyên dụng của anh.
Là người ai đều biết, anh rất kén chọn đàn piano. Nếu gặp phải một chiếc không hợp tay, anh có khả năng sẽ bỏ diễn. Cho nên mỗi lần cần dùng đến piano, đều sẽ có người mang đàn chuyên dụng của anh ta tới.
Mắt thấy cái người kêu Đan Thủy sắp duỗi tay chạm vào đàn của mình, Vân Kỳ lập tức biến sắc, quát khẽ một tiếng: "Không được đụng vào nó!"
Nam Tầm khó có dịp gặp được chiếc piano xịn xò như vậy, đang muốn thử chút, không ngờ sau lưng vang lên một tiếng quỷ rống, suýt nữa dọa cô nhảy dựng.
Quay đầu lại trợn trắng liếc Vân Kỳ, khóe miệng Nam Tầm nhếch lên: "Chạm thử đàn một chút, nó cũng không mang thai."
Sau đó, cô ngồi xuống ghế đàn, ngẫu hứng đánh khúc «Canon».*
[https://www.youtube.com/watch?v=uwVKHP27wG8]
Ánh mắt giận dữ của Vân Kỳ dần thay đổi giữa tiếng đàn.
Nghe đàn để phân biệt người. Từ tiếng đàn xuôi tai của cô có thể nghe ra được đây hẳn là một cô gái dũng cảm kiên định.
Thế nhưng, sao cô lại tỏ ra làm người ta chán ghét đến vậy?
"Bài này gọi là gì? Nghe thật u buồn." Vân Kỳ chờ cô đàn xong, mới đi đến phía sau cô hỏi.
Nam Tầm rời khỏi ghế đàn, quét mắt nhìn anh ta: "Anh quan tâm làm gì, nói anh cũng đâu biết."
Không phải bài của thế giới này, sao anh ta biết được?
Vân Kỳ:...
"Nhưng tôi có thể nói cho anh câu chuyện của bản nhạc này. Một cô gái yêu một chàng trai đàn piano, liền nhận anh ta làm thầy để theo anh ta học đàn. Thế nhưng bởi lòng cô ấy không đặt trên piano, cho nên đánh thực sự hời hợt. Chàng trai rất tức giận, anh ta cảm thấy cô ấy không tôn trọng piano, không thích hợp theo anh ta học nữa, cho nên đuổi cô ấy đi. Chờ cô gái đi rồi, chàng trai mới phát hiện mình đã sớm yêu đối phương. Về sau chàng trai đi lính. Mãi đến ngày sống sót trở về chuẩn bị cầu hôn cô gái đó, chàng trai đó mới nghe nói, chính vào ngày anh ta đuổi cô gái đi, cô ấy liền tự sát, ngay tại nơi mà anh ta dạy cô đánh đàn mỗi ngày. Chàng trai hối hận khôn cùng."
Vân Kỳ khinh thường "xì" một tiếng: "Đuổi cô gái kia đi là đúng. piano không phải là thứ dùng để làm trò tình tình yêu yêu này kia, người đàn tấu phải đủ tôn trọng đàn dưới tay mình."
Nam Tầm tà tà liếc anh ta: "Ồ, chẳng trách, tôi cứ cảm thấy tiếng đàn của anh thiếu cái gì, hóa ra là tình cảm. Cố lên ha thiếu niên, tôi có dự cảm, mùa xuân của anh sắp đến rồi."
"Chết tiệt, cô nói cái gì? Cô đứng lại đó cho tôi!" Vân Kỳ tức giận gào to.
Nam Tầm là diễn viên, không có gì giao thiệp với anh ta, cho nên mới không sợ, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Theo yêu cầu của hãng quảng cáo, Nam Tầm đăng mấy tấm hình mấy bộ quần áo đẹp được chụp trước đó lên Man Man, kèm theo một câu: Nhận quảng cáo đầu tiên. Cổ Vận, bạn chính là bức tranh lưu động.
Các fans hâm mộ ở khu bình luận bắt đầu tru lên ngao ngao.
[Dành tiền mua bánh bao]: Ngao ngao ngao, tạo hình cổ trang của tiểu tỷ tỷ tau đẹp quá!
[Manh manh đát]: Quần áo thật đẹp, tiểu tỷ tỷ cũng thật đẹp!
[Tiểu tỷ tỷ nhà ta chỉ biết gây chuyện]: Chúc mừng tiểu tỷ tỷ có được quảng cáo đầu tiên. Tiểu tỷ tỷ đẹp ngất ngây, về nhà sẽ mua một bộ như vậy cho bà xã đại nhân.
[Đâu đâu đâu đâu]: Lầu trên đại lão!
[Tiểu thư nhà ta chỉ biết gây chuyện]: Tiểu tỷ tỷ là nữ thần của tôi, tôi đã thích cô ấy từ lúc còn là hotgirl mạng. Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, tiểu tỷ tỷ quá tuyệt vời!
......
Nhãn hàng Cổ Vận cũng thực trâu bò. Mười ngày sau, quảng cáo đầy sáng tạo của Đan Thủy và Vân Kỳ vậy mà được phát sóng trên đài quốc gia!
*Hồng thủy mãnh thú: là một quái thú trong dân gian Trung Quốc, tương truyền là con của người và thú, có hình thể dị hợm xấu xí vô cùng và mang theo tai ương.
Ver dân gian: Chữ trong hình "Khả ái hồng thủy mãnh thú" =))))))))