Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 318: Thăm ban, là một đại mỹ nữ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[*Thăm ban: Chỉ người quen muốn thăm phim trường]

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Đạo diễn Uông có yêu cầu rất cao với những cảnh đánh nhau. Hiện trường bốn đài máy quay tốc độ cao được đặt ở các góc, dù là vai phụ cũng không dám bịp bợm qua cửa, tất cả đều thực nghiêm túc trong từng động tác.

Nam Tầm dưới sự hỗ trợ của dây thép không chỉ bay đẹp mắt lên không, mà cảnh đánh nhau sau đó cũng làm được lưu loát trôi chảy. Đạo diễn Uông thật là vừa mừng vừa sợ.

Tới cảnh quan trọng.

Dương Vũ Nhu đã trúng một đao ở tay phải, nhưng khi nhìn thấy có thích khách nhằm về phía Kỷ Kình, nàng vẫn bay vọt qua, chắn trước mặt hắn!

Ngay trước mặt nam nhân, nữ tử dần ngửa đầu ra sau, cơ thể chậm rãi ngã xuống.

Nét mặt lạnh lùng của Kỷ Kình rốt cuộc hơi đổi, hắn một chưởng đánh bay thích khách kia, duỗi tay tiếp được nữ tử trước mặt.

Dương Vũ Nhu nở nụ cười với hắn, tiếng nói suy yếu vô lực: "Đại nhân, người, không sao chứ?"

Hỏi xong lời này, nàng nhìn hắn một cái thật sâu, dần khép lại đôi mi.

Tại khoảnh khắc đó, ánh mắt Kỷ Kình dao động, tay nâng lên lại thoáng tạm dừng giữa không trung, sau đó mới thăm dò hơi thở của nàng.

Phát hiện nữ tử trong ngực còn sống, hắn tức khắc bế lên nàng, hướng một bên khẽ quát: "Gọi đại phu!" Sau đó sải bước chạy về phía tẩm phòng.

Những cảnh kế tiếp rất cẩu huyết nhưng cũng rất quan trọng, đây sẽ là bước ngoặt tình cảm của Kỷ Kình.

Loại mâu thuẫn tình cảm của Kỷ Kình rất phức tạp lại rất nhỏ bé, đòi hỏi kỹ thuật diễn tinh vi mới có thể thể hiện ra ngoài. Nhưng hết thảy những điều này gặp phải ảnh đế Âu Càn đều không thành vấn đề.

Kiếm đâm vào vị trí cách tim chỉ một đốt tay, nữ nhân này suýt chút nữa đã mất mạng.

Ánh mắt Kỷ Kình nhìn nữ nhân có chút thất thần, mi mắt hơi rũ. Vẫn là vẻ lười nhác bất cần đời, nhưng ngoài đó lại nhiều thêm chút gì.

Nữ nhân hôn mê hai ngày một đêm rốt cuộc chuyển tỉnh, Kỷ Kình đương nhiên sẽ không một mực ngồi canh. Nhưng từ số lần hắn chạy đến tẩm phòng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng, nữ nhân nằm trên giường kia đã chiếm một vị trí khác biệt trong lòng hắn. Không thể nói có bao nhiêu quan trọng, nhưng tối thiểu cũng không còn là hạng thị nữ để chơi đùa.

Cánh tay Dương Vũ Nhu bị đao chém trọng thương, tay phải không thể cầm đồ. Kỷ Kình liền tự mình bưng chén thuốc, đút từng muỗng từng muỗng cho nàng.

Dương Vũ Nhu có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng ngơ ngẩn nhìn nam nhân này, nghe thấy hắn thái độ bình đạm hỏi mình: "Vì sao phải thay ta chắn một kiếm kia?"

Nàng do dự trong chốc lát mới thấp giọng trả lời: "Lúc ấy thiếp không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy không thể để người chết."

Những lời này tựa như một viên đá, ném xuống mặt hồ tĩnh mịch đã lâu trong trái tim Kỷ Kình, lan ra một vòng lại một vòng gợn sóng.

Kể từ hôm đó trở đi, Kỷ Kình cho phép nữ nhân này hầu hạ cuộc sống hàng ngày. Nàng thậm chí còn có thể ra vào thư phòng của hắn.

Ngay khi thương thế của Dương Vũ Nhu hoàn toàn dưỡng lành, Kỷ Kình hàng đêm sủng hạnh nàng. Mỗi ngày Dương Vũ Nhu thị tẩm xong đều sẽ chủ động mặc quần áo rời đi, vô cùng thức thời. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vào lúc nàng đang phủ thêm quần áo chuẩn bị ra ngoài, Kỷ Kình đột nhiên kéo người trở về, một lần nữa áp người lên.

Mà lần này đây, hắn điên cuồng hơn bất cứ lần nào.

Có thứ gì đó thay đổi một cách vô tri vô giác đã tác động lên hắn, từng chút từng chút xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Đến cuối cùng, lại khó trừ tận gốc.

Từ đó về sau, trên giường Kỷ Kình có thêm một nữ nhân, hắn như bị trúng độc mà sủng ái nữ nhân này.

Hắn bỏ đi vẻ nho nhã dối trá của dĩ vãng, điên cuồng chiếm hữu nàng.

Không sai, đây mới là chính hắn. Trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một con dã thú. Từ khi báo xong mối thù diệt môn năm đó, hắn cho rằng con thú này đã biến mất.

Nhưng sau này hắn mới hiểu được rõ ràng, hắn lớn lên tắm mình trong thù hận tận xương tủy, dã thú này vĩnh viễn cũng không thể biến mất.

Hết thảy đều phát triển theo kế hoạch, Dương Vũ Nhu tin chắc mình đã có được tín nhiệm của Kỷ Kình. Nếu hiện tại xuống tay, nàng có tám phần mười sẽ thành công.

Nàng đang tìm kiếm một cơ hội động thủ tốt nhất, nhưng mỗi lần cơ hội đến đều bị nàng tự mình phủ nhận. Kết quả tháng ngày cứ như vậy kéo lại kéo, cách thời gian nàng vào Kỷ phủ đã được nửa năm.

Trong thư phòng, Kỷ Kình nhìn cuốn họa trong tay, đồng tử chợt co lại.

Trên bức họa là một nữ tử tuyệt sắc mặc váy dài trắng.

Tay hắn khẽ run rẩy, trong mắt bùng lên lửa giận ngập trời vì bị lừa gạt.

Ngay khi biết Dương Vũ Nhu, con gái của Dương Trung cũng chính là Dương phụ còn sống, Kỷ Kình đã sai người đi khắp nơi tìm nàng. Song, Dương Vũ Nhu tuy có danh xưng giang hồ đệ nhất mỹ nhân, người từng tận mắt thấy được nàng lại không nhiều. Trên giang hồ cũng không có bức họa nào của nàng được lưu truyền, bức họa này thủ hạ của hắn phải tốn suốt nửa năm mới tìm được.

Nữ tử trong tranh cùng với Nhu Nhi của hắn... Giống nhau như đúc.

Kỷ Kình đột nhiên vứt xuống cuộn họa trong tay. Hắn một tay chống bàn, cười gằn từng tiếng, tiếng cười tràn ngập tự giễu cùng hận ý.

Nữ nhân hắn đặt trên đầu quả tim mà sủng, lại là một nữ quỷ lúc nào cũng lăm le đoạt mạng hắn!

"Cắt! Vô cùng tốt!"

Đạo diễn Uông tâm trạng tốt vô cùng. Từ lúc tới phim trường đến giờ mới chỉ có sáu ngày, mà phần diễn của Kỷ Kình và Dương Vũ Nhu đã quay được hơn phân nửa. Như vậy tính ra, lại qua bốn năm ngày nữa là Âu Càn và Đan Thủy có thể đóng máy!

"Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, mọi người đều nghỉ ngơi chốc lát." Đạo diễn Uông vung tay lên.

Nam Tầm ngồi trên ghế nhỏ, nhận lấy nước Tiểu Mạc đưa uống một ngụm.

Âu Càn bỗng đi về bên này.

Anh hơi hơi cúi đầu ghé sát bên cô, thì thầm nhắc nhở: "Đan Tiểu Thủy, cảnh tiếp theo nhớ tranh thủ một lần là qua. Đồ cổ trang của đoàn phim, đặc biệt là bộ trên người em, cũng đắt lắm đó."

Khi nói lời này, khóe miệng anh có hơi nhếch lên, thoạt nhìn thật gian tà.

Nam Tầm suýt nữa thì sặc nước.

Cảnh tiếp theo là Kỷ Kình thẹn quá hóa giận, thô bạo ấn Dương Vũ Nhu lên tường hôn, cũng chính là Kabe-don* trong truyền thuyết. Kỷ Kình bích đông Dương Vũ Nhu xong sẽ trực tiếp xé quần nát. Đến lúc đó, chiếc váy xinh đẹp trên người cô hôm nay sẽ thật sự bị... Xé cởi.

Nam Tầm cảm thấy Âu Càn cố ý, chính là muốn xem cô xấu hổ. Cô há miệng thở dốc định phản bác. Không ngờ lúc này, nơi xa bỗng có người kêu lên: "Thầy Âu, có người tới thăm! Là một đại mỹ nữ!"

Trước khi phim truyền hình phát sóng, đoàn phim không cho phép người ngoài tới thăm, bởi sợ paparazzi trà trộn vào. Nhưng nếu bản thân là người quen có quan hệ tốt với diễn viên thì lại là một chuyện khác.

Vì thế, mọi người vừa nghe có người tới thăm Âu Càn, giới tính còn là nữ, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.

Trên hành lang dài cổ kính, một cô bé mặc váy dài màu trắng đang đi về phía này. Rõ ràng là mặc đồ hiện đại, lại nhờ cử chỉ đoan trang ưu nhã mà giống hệt một nữ tử vốn sống nơi cổ đại.

Cô bé trông thực xinh đẹp, cười thực ngọt ngào, nhưng chai nước khoáng nắm trong tay Nam Tầm lại bởi một thoáng thất thần mà rơi bịch xuống đất.

"Tiểu Bát! Mẹ nó sao thế này? Tại sao cái cô này lại giống Lý Vân Đóa ở thế giới trước y như đúc?" Nội tâm Nam Tầm ầm ầm sụp đổ.

Tiểu Bát cũng choáng váng chốc lát mới trả lời cô: "Này, cái này, gia cũng không biết. Gia có đôi khi cũng giống ngươi, mù mặt á. Xuyên tới xuyên lui nhiều thế giới như vậy, gia không có khả năng nhớ rõ từng gương mặt được!"

Cô bé kia đảo mắt một vòng, nhìn thấy Âu Càn một thân áo bào đỏ ở giữa thì lập tức toét miệng cười, chạy thật nhanh về phía anh.

Nam Tầm ngơ ngẩn nhìn cô bé cách mình càng ngày càng gần, trong một khắc đột nhiên sinh ra ảo giác bản thân mình đang soi gương.

Nhưng cô biết, bây giờ cô đã không còn là Lý Vân Đóa của thế giới trước. Cô là Đan Thủy.

- ----------

[*Kabe-don = bích đông = dồn nhau vào góc tường (cho những ai chưa biết ☺️)]

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv