Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 288: Đại nhân, chúng ta quy ẩn đi



Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Cung Mặc Nhiễm ngồi trên trường kỷ đọc sách, Nam Tầm thì gối lên đùi hắn, dùng tư thế rất thoải mái nằm nghiêng trên trường kỷ.

Có lẽ là sợ nàng không có cảm giác an toàn nên hắn đọc sách cũng sẽ vỗ về chơi đùa tóc nàng, sau đó thì đọc luôn thành tiếng.

Giọng nam nhân thanh lãnh êm tai, tựa như băng tuyết mới tan khi xuân về, mang theo chút khí xuân ấm áp. Nam Tầm thoải mái nheo mắt lại, nàng thích nhất là nghe hắn kể những câu chuyện kì thú.

Vốn tưởng rằng Quốc sư đại nhân luôn ngây ngốc trong cung, rất ít khi ra ngoài du ngoạn sẽ không thấy được chuyện gì đặc sắc. Nhưng nào ngờ những việc lý thú cứ không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, người nói mặt không cảm xúc, người nghe lại phá lên cười to.

"Đại nhân, đây đều là những chuyện ngài tận mắt nhìn thấy ư? Thật sự rất thú vị!"

Cung Mặc Nhiễm "ừ" một tiếng.

"Đại nhân, chuyện vui như vậy sao ngài không cười?"

Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt trả lời: "Thấy nhiều rồi sẽ cảm thấy không thú vị nữa."

Nam Tầm nghe xong lời này, đôi mắt dù nhìn không nhìn thấy cũng bởi vì nghĩ đến chuyện gì đó mà chớp chớp, sống động vô cùng. Nàng đột nhiên cười, hỏi: "Đại nhân, vậy rốt cuộc ngài... Đã sống được bao lâu rồi?"

Cung Mặc Nhiễm ngẩn ra, hơi mím môi mỏng, giọng điệu nhàn nhạt đáp lại hai chữ: "Rất lâu."

Nam Tầm lập tức truy vấn: "Rất lâu là bao lâu ạ?"

Cung Mặc Nhiễm mím môi càng chặt, thấy dáng vẻ "không đạt mục đích không bỏ qua" của tiểu đồ nhi liền thỏa mãn mong muốn của nàng, trả lời: "Năm nay mới vừa tròn ba trăm tuổi."

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe được chính miệng đại Boss nói ra, Nam Tầm vẫn giật mình ngoác miệng thành hình chữ O.

Sau đó nàng lập tức ồ lên, cười ha hả nói: "Đại nhân vẫn thực trẻ tuổi, ta còn tưởng rằng ngài phải sống hơn ngàn tuổi rồi cơ."

Cung Mặc Nhiễm:...

Nam Tầm hỏi cái này chỉ vì muốn công phá tâm lý đề phòng tầng tầng lớp lớp của hắn, kế tiếp nàng liền thuận tiện hỏi một câu: "Đại nhân, vậy đến cùng ngài là thần tiên trên trời hạ phạm, hay là yêu quái có thể hóa hình trong truyền thuyết ạ?"

Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm đảo quanh, hỏi nàng: "Đóa Đóa nghĩ sao?"

Nam Tầm cười nói: "Ta không biết nên mới hỏi đại nhân mà. Nhưng mặc kệ đại nhân là thần tiên bị đày hạ phàm, hay là yêu quái thành tinh, ta đều thích ngài."

Cung Mặc Nhiễm nghe được lời này, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên càng nhu hòa.

"Đóa Đóa, bổn tọa chỉ là một phàm nhân." Hắn nói.

"Vậy làm sao đại nhân biết được thuật pháp lợi hại như thế ạ? Không phải chỉ có thần tiên với yêu tinh mới làm được sao?"

"Đóa Đóa từng nghe qua Vu tộc hay chưa?"

Tim Nam Tầm đột nhiên đập nhanh hơn, nàng cuối cùng cũng đánh được vào nội tâm đại Boss rồi!

Nàng lắc lắc đầu, không nói lời nào, yên lặng chờ hắn nói tiếp.

Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là ngươi chưa từng nghe qua. Vu tộc vào 300 năm trước đã chết sạch, hiện giờ chỉ còn lại mình bổn tọa."

Nam Tầm nhẹ giọng hỏi: "Người Vu tộc có phải đều lợi hại như đại nhân không, lợi hại vậy làm sao chết hết được nha? Hay là chết bởi thiên tai gì đó?"

Giọng Cung Mặc Nhiễm lạnh dần: "Không phải thiên tai mà là nhân họa. Năm đó Hoàng đế Đại Chu cùng với Thái Tổ hoàng của Nam Vân Quốc đã tàn sát trên dưới hơn hai vạn nhân khẩu Vu tộc."

Nam Tầm bỗng dưng nhíu chặt mày: "Thái Tổ hoàng Nam Vân Quốc... Khai quốc Hoàng đế?"

Nàng chợt nghĩ đến gì đó, cả kinh nói: "Đại nhân, vậy ngài..."

Cung Mặc Nhiễm vỗ về chơi đùa tóc nàng, nhàn nhạt nói: "Bổn tọa biết ngươi muốn hỏi cái gì. Bổn tọa ngay từ đầu cũng muốn trực tiếp giết chết Thái Tổ hoàng, tuy nhiên hắn có khí vận quanh thân, cho dù bổn tọa có giết hắn thì hắn cũng sẽ chuyển lại khí vận đó cho con cháu đời đời. Chỉ giết một mình hắn làm sao có thể trả lại trên dưới hai vạn mạng người Vu tộc ta? Bổn tọa muốn huỷ hoại vương triều của hắn. Bổn tọa muốn để cho toàn bộ Nam Vân Quốc chôn cùng Vu tộc."

Nam Tầm nghe xong lời này phải tiêu hóa một hồi lâu. Sau đó nàng bỗng chốc bắt lấy tay hắn, có chút đau lòng nói: "Đại nhân, mấy năm nay ngài thực vất vả đi?"

Cung Mặc Nhiễm giật mình, không khỏi khẽ cười ra tiếng: "Đóa Đóa, bổn tọa cho rằng ngươi sẽ khuyên bổn tọa từ bỏ thù hận. Rốt cuộc cũng đã qua mấy trăm năm, ân oán dù sao không hề liên quan đến con cháu."

Nam Tầm nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, người ta nghĩ đến đầu tiên chính là đại nhân."

Cung Mặc Nhiễm nhéo nhéo tay nàng, hơi nghiêng đầu, tư thái trở nên có chút lười biếng. Hắn khép hờ mắt, thấp giọng nói: "Đóa Đóa yên tâm, bổn tọa không có việc gì. 300 năm qua, bổn tọa chưa từng sát hại bất kỳ con cháu hoàng thất nào. Khí vận của Nam Vân Quốc là bị từng quốc quân đương nhiệm bào mòn. Bổn tọa chỉ là kích phát nội tâm tham lam cùng dục vọng của chúng ra ngoài mà thôi. Người đưa ra quyết định cuối cùng chính là chúng."

Nam Tầm thầm phun tào trong lòng: Cho nên mới nói đại Boss chính là đại Boss, làm chuyện xấu cũng phải tính toán tỉ mỉ như thế.

Nam Tầm không có bình luận gì hành vi của hắn, nàng chỉ nắm tay hắn thật chặt, nói: "Đại nhân, chờ đến một ngày tất cả đều yên ổn rồi, chúng ta hãy rời đi nơi này có được không? Chúng ta tìm một nơi không người, ngài cày ruộng ta dệt vải, chúng ta cùng làm một đôi phu thê bình thường."

"... Phu thê bình thường." Cung Mặc Nhiễm lẩm bẩm lặp lại, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.

"Đúng vậy đại nhân." Giọng Nam Tầm cao lên: "Ngài cũng ăn ta sạch sẽ rồi, chẳng lẽ không còn định chịu trách nhiệm? Đại nhân, làm nam nhân cũng không thể không phúc hậu vậy đâu!"

Cung Mặc Nhiễm vẻ mặt sủng nịch nhìn nàng: "... Bổn tọa đáp ứng ngươi, chờ tất cả trần ai lạc định, bổn tọa liền mang ngươi rời đi chỗ này, sau đó tìm một nơi quy ẩn."

Nam Tầm lúc này mới vui vẻ ra mặt, lập tức bổ sung: "Đại nhân, chờ chúng ta quy ẩn rồi, ngài đừng sử dụng vu thuật cổ thuật gì nữa đó. Chúng ta cùng làm một đôi phu thê bình thường, cùng nhau già đi có được không? Thật ra ta rất muốn thấy dáng vẻ dần già đi của đại nhân."

Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm dao động, ý cười bên môi càng đậm: "Được. Chờ đến lúc đó, bổn tọa không dùng vu thuật cổ thuật nữa. Bổn tọa và Đóa Đóa sẽ cùng nhau già đi."

Nam Tầm cười, dùng đầu cọ cọ lên bụng hắn vui vẻ cực kỳ.

Cung Mặc Nhiễm vuốt ve đầu nhỏ đang cọ loạn của nàng, tầm mắt không dấu vết dời đi, rơi trên người giấy vàng trên bàn.

Khóa tâm trận năm tuyến chỉ còn lại một đường cuối cùng.

...

Ba tháng sau, lão Quốc quân nhận được tin Diêu công chúa chết bất đắc kỳ tử ở Đông Lâm Quốc. Lão Quốc quân mặt rồng giật dữ, các tướng lĩnh ồn ào chờ lệnh thảo phạt Đông Lâm.

Lúc đó, Cung Mặc Nhiễm đang cho Nam Tầm uống cháo, lão Quốc quân không để người báo một tiếng đã vội vàng xông vào.

Nhìn thấy đôi sư đồ không biết xấu hổ ban ngày ban mặt ôm nhau tình chàng ý thiếp, hoả khí lão Quốc quân càng lớn hơn nữa.

"Hoàng Thượng mời ngồi, chờ thần một lát." Cung Mặc Nhiễm thản nhiên nói, không nhanh không chậm tiếp tục đút cháo cho tiểu đồ nhi.

Hiện giờ thính lực của Nam Tầm đã hoàn toàn khôi phục, mắt cũng nhìn được bình thường nhưng không thể thấy rõ vật ở xa, khá giống bị cận thị nặng.

Nàng thấy là lão Quốc quân tới, muốn đứng dậy từ trong ngực Cung Mặc Nhiễm, lại bị Cung Mặc Nhiễm giữ lại.

Nam Tầm xấu hổ tiếp tục ngồi trong lòng hắn, đoạt lấy chén cháo, húp nhanh mấy ngụm lớn để mau mau ăn xong.

Cung Mặc Nhiễm hơi nhíu mày: "Uống chậm chút."

Mắt hắn hơi chuyển, dừng trên người lão Quốc quân, hờ hững hỏi: "Hoàng Thượng là vì chuyện của Diêu công chúa mà đến?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv