Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Có điều rất nhanh, chúng đệ tử đã phải tập trung tinh thần vì thấy đại nhân sắp bắt đầu bày trận thi pháp.
Trên bàn bày ba lá bùa mới ra lò: Lá thứ nhất, bùa chiêu phong vân; lá thứ hai, bùa chiêu sấm sét; lá thứ ba, bùa chiêu mưa.
Cung Mặc Nhiễm cắm một nén nhang ở đỉnh lò, tay phải chấp kiếm đi tới trước mặt Nam Tầm.
Nam Tầm:?
Hắn cầm trường kiếm trong tay vẽ một trận pháp dưới chân nàng.
Đợi khi Nam Tầm thấy rõ trận pháp thì lập tức cả kinh.
Tụ Linh Trận!
Đại Boss thế nhưng biết dùng Tụ linh trận?
Nam Tầm cụp mắt, che giấu vẻ kinh ngạc dưới đáy lòng.
Vẽ xong trận pháp, Cung Mặc Nhiễm bỗng nhiên dùng kiếm nhấc tấm bùa thứ nhất đặt trên đỉnh lò. Bùa chú không lửa cũng tự cháy, rất nhanh đã cháy thành tro tàn.
"Phong vân tới." Nam tử hô một cách hờ hững, trường kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời.
Ngay sau đó, xung quanh Nam Tầm liền có trận gió ma quái thổi tới, khiến đầu tóc nàng bay lung tung rối loạn. Nam Tầm ngẩng mặt, thấy phía trên đầu mình là một đám mây đen, nhưng trên đầu người khác không có.
Cung Mặc Nhiễm lại đốt tấm bùa thứ hai, miệng nói: "Lôi điện khởi."
Đám mây đen trên đầu Nam Tầm bắt đầu phát ra tiếng "đùng đùng", từng tia chớp xẹt qua chiếu khuôn mặt kiều diễm của Nam Tầm đỏ bừng, khi sáng khi tối.
"Rắc rắc", một đạo sấm chớp đánh tới, vừa vặn bổ cây đại thụ Nam Tầm đang ôm thành hai nửa.
Nam Tầm sợ tới mức nhảy bật lên tại chỗ, thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi trận pháp.
"Ngoan, đừng di chuyển." Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng nói, ánh mắt nhàn nhạt, lại mang theo vẻ uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Nam Tầm muốn nhào lên cắn chết hắn.
Ngươi bảo ta bất động ta liền phải bất động sao? Dù gì bị lôi điện đánh trúng cũng không phải ngươi!
Nam Tầm suy nghĩ một hồi lại thật sự không nhúc nhích nữa.
Chờ đến khi Cung Mặc Nhiễm hoàn thành bước cuối cùng là "Mưa đến", khoé miệng Nam Tầm khẽ cong lên, đột nhiên nghiêng người ra túm chặt tay nam nhân, thừa dịp hắn còn ngây người mà kéo hắn vào trận pháp.
Một giây ngay sau đó, khoảng trời nhỏ trên đầu Nam Tầm giáng mưa xuống tầm tã.
Thật đúng là mưa to tầm tã, chỉ trong chớp mắt đã xối nam nhân trong trận ướt như chuột lột.
Mái tóc dài đen nhánh của Cung Mặc Nhiễm nhỏ nước tí tách dán trên lưng hắn, một thân áo gấm màu trắng cũng biến thành... nửa trong suốt.
Nam Tầm đã sớm có chuẩn bị. Ở lúc mưa to vừa trút xuống, nàng liền chui vào ngực Cung Mặc Nhiễm, còn không quên kéo vạt áo ngoài đang mở ra của hắn trùm lên đầu mình. Một loạt động tác này nhanh như chớp, dọa cả đám đệ tử ngây người.
Cung Mặc Nhiễm vẫn mang vẻ mặt vô cảm, nhưng trong đôi mắt ám trầm như chết lại tựa hồ xẹt qua vẻ mịt mờ.
Không sai, Quốc sư đại nhân đang choáng váng.
Nếu không phải hắn chủ động, trên thế gian này khẳng định không tồn tại người dám chạm vào hắn. Nam Tầm chạm vào người hắn thì thôi, đằng này nàng còn dám đem đường đường Quốc sư đại nhân ra thay nàng chắn mưa. Thực sự là... chán sống.
Cung Mặc Nhiễm hơi rũ mắt, tầm mắt dừng trên cái đầu nhỏ tròn tròn trong ngực mình.
Nàng bọc bản thân lại kín mít, nhưng là dùng ngoại bào của hắn.
Qua một hồi lâu, Cung Mặc Nhiễm duỗi tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ trong ngực, môi mỏng khẽ động, nhàn nhạt nói: "Ra đi, hết mưa rồi."
Nam Tầm nghe vậy mới ngẩng đầu lên, cười hì hì với hắn: "Cảm ơn đại nhân đã che mưa cho ta. Đại nhân thật tốt."
Cung Mặc Nhiễm:...
Chúng đệ tử hoàn hồn, Cung Đại giận tím mặt: "Làm càn! Đồ tỳ nữ ti tiện này, sao ngươi dám cả gan mạo phạm đại nhân như thế! Giết ả!"
Nam Tầm bĩu môi, lặng lẽ trốn sau lưng Cung Mặc Nhiễm, hai tay nhỏ còn khẽ len lén nắm vạt áo bên hông hắn.
Ngay khi chúng đệ tử đang muốn xông lên thảo phạt, Cung Mặc Nhiễm lại đột nhiên liếc qua họ, lạnh lùng nói: "Bổn toạ không ngại." Lúc nói chuyện còn đưa mắt nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đang làm động tác mờ ám sau lưng hắn.
Cung Đại đi theo hắn lâu nhất lập tức hiểu ý, nỗi khiếp sợ trong lòng càng không ngừng dâng lên.
Lời này của đại nhân rõ ràng đang gián tiếp bảo vệ nữ nhân này, ngài đang bảo vệ một kẻ thí cổ đê tiện!
Nhiều năm như vậy, hắn có từng thấy qua ngài bảo hộ người nào? Nữ nhân này ngoài một khuôn mặt mỹ diễm câu nhân thì còn điểm nào đáng để đại nhân coi trọng?
Bọn họ đã sống ngần ấy năm tháng, có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nào mà chưa gặp qua, vì sao nữ nhân này lại khác biệt?
Cung Đại yên lặng che giấu khiếp sợ trong lòng, cung kính khom người với Cung Mặc Nhiễm: "Đại nhân, quần áo ngài đã ướt hết cả rồi, có cần hồi điện đổi bộ mới không ạ?"
Cung Mặc Nhiễm thoáng gật đầu: "Các ngươi ôn lại thuật hô mưa gọi gió trước đi, lát bổn toạ sẽ tới kiểm tra."
Nói xong lời này Cung Mặc Nhiễm liền chuẩn bị rời đi. Lại không nghĩ tới tiểu nha đầu to gan lớn mật vừa rồi bất ngờ nói một câu: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài không biết loại vu thuật nào trực tiếp hong khô quần áo sao? Ta còn cho rằng đại nhân không gì không làm được cơ đấy."
Giọng nói kia là thật sự tò mò, còn mang theo một tia ngầm thất vọng.
Chúng đệ tử:!
Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không? Sao nàng ta dám nghi ngờ năng lực của Quốc sư đại nhân?
Cung Mặc Nhiễm bỗng dừng bước, Cung Đại thế nhưng lại có thể nhìn ra được dấu vết rạn nứt trên khuôn mặt quanh năm không có biểu cảm gì kia.
Trán Cung Thập Thất đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hắn thật vất vả mới tìm được một người thú vị, nhưng không nghĩ là nàng sẽ phải chết sớm như vậy nha!
Nha đầu này sao lại ngu xuẩn thế cơ chứ!
Nhưng ngay sau đó, mười tám vị đệ tử tức khắc trợn trừng mắt.
Quốc sư đại nhân của bọn họ khẽ mấp máy môi mỏng niệm gì đó, tay phải vẽ ra trận pháp phức tạp giữa không khí. Chỉ trong nháy mắt, trường bào màu trắng đang dán trên người hắn liền không gió tự khô.
Trời ạ, hôm nay bọn họ thế nhưng nhờ một tiểu nha đầu mà lại lần nữa được may mắn chứng kiến vu pháp thần bí khó lường Quốc sư đại nhân chưa bao giờ thi triển!
Nhất thời, chúng đệ tử vừa mừng vừa sợ, thật không biết nên trách tội nha đầu kia hay là nên cảm tạ nàng.
Sau đó nha đầu không biết sống chết kia còn nhìn chằm chằm Quốc sư đại nhân của bọn họ với vẻ mặt chờ mong: "Đại nhân, ngài không thuận tiện giúp ta hong khô quần áo sao? Vừa rồi sau lưng ta có bị dính ít mưa."
Chúng đệ tử:...
Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt quét mắt qua Nam Tầm, không đáp lại.
Nam Tầm bĩu môi tỏ vẻ đáng thương: "Đại nhân, ta chỉ có mỗi bộ quần áo này thôi, còn là đồ cũ Cung Thập Thất đã mặc rách nữa. Ngoài nó ra, ta chẳng còn gì để mặc cả."
Cung Thập Thất nghe được lời này liền nổi giận đùng đùng: "Nha đầu thúi, cái giọng điệu ghét bỏ này của ngươi là sao hả? Nếu không nhờ ta thì ngươi có quần áo để mặc không?"
Nam Tầm cãi lại: "Chẳng qua là do ngươi chê ta thúi thôi."
Cung Mặc Nhiễm nhìn hai người đang đấu võ mồm, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nhìn về phía Cung Đại phân phó: "Ngày mai ngươi đi cẩm trang* mua cho nha đầu này vài bộ váy."
[*Cẩm trang: cửa hàng gấm vóc]
Nam Tầm vừa nghe lời này, hai mắt tức khắc sáng ngời, nhanh nhẩu nói: "Cảm ơn đại nhân. Đại nhân, ta cũng muốn mặc đồ trắng!"
Cung Mặc Nhiễm hơi mím môi, lại nhàn nhạt đính thêm một câu: "Mua váy tơ lụa trắng."
Cung Đại đờ đẫn trả lời: "... Vâng."