*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[*Trang bức: làm màu, lòe thiên hạ, tỏ ra mình rất giỏi, nghĩa đen là diễn tinh VL:D]
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm nhờ vào bản lĩnh trang bức cao siêu cùng với miệng lưỡi ba tấc không nát của mình đã thành công lừa được Trương ma ma của Túy Nguyệt lâu ký hiệp ước ba năm bất bình đẳng.
Trương ma ma cung cấp nàng ăn, mặc, ở, đi lại. Nàng còn cường điệu một lần là nhất thiết phải cho nàng ăn no, hơn nữa Trương ma ma cũng không thể bắt ép nàng làm bất kỳ chuyện gì nàng không muốn. Nàng phải làm một người bán nghệ cao nhã không tiếp khách, hơn nữa mặt cũng không để lộ. Ba năm vừa đến, giải trừ văn khế xong là nàng có thể tùy thời cụp mông chạy lấy người.
Đương nhiên, Trương ma ma cũng không phải loại ăn chay. Phía dưới của hiệp ước bất bình đẳng này còn có một câu, trong ba năm Lý Vân Đoá buộc phải kiếm đủ năm trăm lượng bạc trắng cho bà ta, nếu không những nội dung phía trên của văn khế sẽ không được tính.
Phần tự tin này Nam Tầm vẫn phải có, lập tức đồng ý.
Còn về phần tại sao Nam Tầm lại muốn ký ba năm, thì việc này có liên quan đến một manh mối Tiểu Bát cung cấp. Ba năm sau đại boss Quốc sư sẽ dán bố cáo tuyển nhận một nhóm cổ người.
Vì sao lại là cổ người? Đó chính là những người chuyên môn làm "chuột bạch" để nghiệm cổ độc của chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường!
Nếu như mạng lớn mà nghiệm cổ độc hai mươi lần chưa chết thì sẽ có thể được Quốc sư đặc cách thu làm đệ tử ngoại môn của Mặc Nhiễm Đường. Nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy Tiểu Bát, mấy người vào làm cổ người căn bản là không ai có thể kiên trì đến cuối cùng. Hơn nữa cuối cùng không có ai tử trạng* là không thê thảm, hoặc có thể nói là ghê tởm.
[*Tử trạng: Trạng thái khi chết.]
Nhưng mặc dù kết cục thảm hề hề như thế, lại chỉ vì hy vọng xa vời kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một đám fan não tàn của Quốc sư vội vàng chủ động bước lên chịu chết.
Mục tiêu của Nam Tầm chính là loại hết đám đang muốn cướp vị trí chịu chết với nàng, thành công tiến vào Mặc Nhiễm Đường. Về phần sau này làm sao tiếp cận đại boss Quốc sư thì về sau hẵng nói, việc này có gấp cũng gấp không được, phải đi từng bước một...
...
Thời gian ba năm thoáng cái đã qua, Túy Nguyệt lâu hiện giờ đã "xưa đâu bằng nay".
Giờ Dậu mới vừa đến, đại sảnh ở lầu một Túy Nguyệt lâu đã không còn chỗ ngồi. Mấy nam nhân hội tụ ở đây đều không phải là hạng người tam giáo cửu lưu*, mà là các chi sĩ nổi danh phong lưu nho nhã trong hoàng thành. Các nhã gian lầu hai thì càng khỏi phải nói, tất cả đều là mấy nhân vật lớn ghê gớm.
[*Tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo. Cửu lưu gồm Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia và Nông gia. (Nguồn: Biết Tất Tật Chuyện Trong Thiên Hạ)]
Chỉ trong vòng ba năm, Trương ma ma đã thành công nâng Túy Nguyệt lâu lên một tầng cao mới, trở thành dòng nước trong trong giới thanh lâu. Người đến nơi này không chỉ để hưởng thụ sự vui sướng từ ham muốn xác thịt, mà càng là vì giao lưu thơ từ ca phú.
Hôm nay là ngày Tường Vi cô nương đầu bảng Túy Nguyệt lâu có mặt mỗi tháng một lần.
Nói đến vị Tường Vi cô nương này, quả thật đúng là rất tuyệt. Chưa từng có ai thấy được gương mặt thật của Tường Vi cô nương, bởi vì trên mặt nàng luôn mang một tấm lụa mỏng.
Vị nữ tử mặc chiếc váy dài trắng tuyết dệt từ tơ tằm, dáng người uyển chuyển, tựa như tiên tử rơi lầm xuống thế gian.
Nhưng nếu ngươi nói nàng là tiên tử, cố tình nàng lại trời sinh có được một đôi mắt câu hồn. Chỉ cần vô tình chạm mắt với nàng thôi, sẽ lập tức có cảm giác linh hồn nhỏ bé bị câu đi mất.
Tường Vi cô nương xuất hiện một lần vào mỗi đầu tháng, lấy cầm kỳ thi hoạ để kết bạn, là một vị tài nữ cực kỳ có tài. Có đôi khi nàng ra vế trên, ngay cả nho sĩ nổi danh hoàng thành cũng đối không được!
Cách thời gian Tường Vi cô nương xuất hiện còn tận một canh giờ, nhưng mọi người đã chờ không nổi.
Chờ rồi lại chờ, trên đài rốt cuộc cũng có động tĩnh. Một đám tráng đinh dọn nguyên bộ chuông khánh cổ** lên.
"Hay là Tường Vi cô nương hôm nay muốn đàn cho chúng ta một khúc?" Một người kinh hỉ hỏi.
"Thật tốt quá! Không uổng công ta đi chuyến này!"
Giờ Tuất vừa đến, mọi người lập tức duỗi dài cổ hướng mắt vào trong đại sảnh.
"Trời ạ, mau nhìn chỗ kia kìa!" Một người kinh hô ra tiếng.
Một cây cột trên lầu hai không biết đã bị một người buộc lên một đầu lụa trắng dài từ khi nào, một nữ tử bạch y tung bay nắm đầu còn lại của tấm lụa, bất ngờ nhảy xuống từ lầu hai.
Trên mặt nàng che một chiếc sa mỏng, cứ như vậy nắm lấy lụa trắng mà bay xuống, hướng về phía đại sảnh lầu một bên này. Ngay khi tới gần đài ở đại sảnh, nàng liền buông tay, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên rồi vững vàng đáp trên đó.
Đám người bỗng nín thở, vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ một màn vừa rồi.
Nữ tử dáng người uyển chuyển vừa rơi xuống từ lầu hai hệt như tiên tử hạ trần, quá đẹp! Chỉ là, cũng quá nguy hiểm!
Đôi mị nhãn như tơ của tiên nử khẽ cong, dùng giọng nói êm tai như hoàng oanh nói: "Đề mục hôm nay của ta là, ai có thể đuổi kịp hợp tấu với ta một khúc, ta sẽ cùng người đó vui vẻ trò chuyện một canh giờ."
Nữ tử vừa dứt lời, thân hình như yến đột nhiên xoay vài vòng, đôi tay nhấc lên bắt đầu chơi hai hàng nhạc cụ trên đài cao.
Nàng một bên nhẹ nhàng một bên linh hoạt mà di chuyển bên trên các loại nhạc cụ trong chuông khánh cổ, tấu vang một khúc tựa như tiên âm.
Mọi người yên lặng lắng nghe như si như say. Chờ đến khi nhạc khúc lại được chơi lần thứ hai, từ một nhã gian lầu trên bỗng truyền ra tiếng đàn, hòa âm hoàn mỹ với tiếng chuông khánh của nữ tử, khiến cho tiên âm càng tăng thêm vài phần tiên khí.
Cánh môi dấu dưới khăn che mặt của Tường Vi cô nương khẽ hé, bỗng nhiên ngân nga.
Không có bất kỳ ca từ tục tằng gì, chỉ là nhẹ nhàng ngâm lên. Chất giọng lảnh lót như oanh vàng kia chỉ cần tuỳ tiện hừ hừ vài tiếng cũng có thể bắt được phương tâm người khác, chứ đừng nói gì đến tiếng hát nhỏ nhẹ êm tai như thế này.
Một khúc tấu xong, nhưng đám người vẫn còn chưa thoát ra được cảm giác bản thân đang đứng ngay bên ngoài thiên cung mà dỏng tai nghe tiên âm. Đến lúc bọn họ hoàn hồn thì đã không thấy tiên tử trên đài đâu nữa rồi.
"Hay! Hay lắm! Có thể nghe được một khúc như vậy của Tường Vi cô nương thì chết cũng đáng!"
"Quả thật là tiên âm, danh bất hư truyền mà. Ta đây không hiểu rõ lắm về âm luật mà cũng đã nghe đến như si như say!"
Trương ma ma của Túy Nguyệt lâu thấy mọi người liên tục ngạc nhiên cảm thán không ngừng thì mừng rỡ đến mặt già sắp nở một đóa hoa, nhanh bước chân ra giải hoà: "Các vị công tử, màn biểu diễn của Tường Vi cô nương nhà ta hôm nay đến đây là kết thúc. Người vừa rồi cùng hoà tấu chính là một vị công tử trên nhã gian lầu hai, Tường Vi cô nương đã đi gặp vị công tử đó rồi. Xin lỗi, các vị công tử chỉ có thể chờ tháng sau."
Trên thực tế, Nam Tầm vừa mới trang bức xong cũng không đi nhã gian của khách nhân gì đó, mà là về phòng mình trước.
Tiếng tán thưởng của Tiểu Bát bật ra thao thao bất tuyệt như nước sông Hoàng Hà: "Thân ái, ngươi trang bức càng ngày càng giỏi nha! Ngươi nhìn đám nam nhân kia đi, đều chẳng có tiền đồ mà chảy nước miếng. Ngươi thật sự là tiểu yêu tinh muốn mạng người mà ~"
Nam Tầm mỉm cười nói: "Chưa ăn thịt heo thì sẽ chưa thấy qua heo chạy sao? Mấy con đường này đó ta đã thấy nhiều rồi, hiện tại chỉ mới phát huy một phần nhỏ thôi."
Nếu không phải còn nhiệm vụ, Tiểu Bát thật muốn xem thử Nam Tầm còn có thể biến ra trò hoa hòe hoa sói gì nữa.
Chỉ chốc lát sau Trương ma ma đã chạy đến đây: "Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, sao con còn vẫn chưa đi gặp khách?"
Nam Tầm kéo tấm lụa mỏng trên mặt xuống để thông khí, tức giận nói: "Lần này lại là vị Kỳ công tử kia phải không?"
Trương ma ma tuy đã nhìn khuôn mặt xinh đẹp này vô số lần, nhưng trong mắt vẫn không khỏi xẹt qua một tia kinh diễm.
Thấy đối phương không vui, Trương ma ma vội khuyên nhủ: "Vị Kỳ công tử này có chỗ nào không tốt? Dáng vẻ có thể nói là tuấn tú lịch sự, ra tay lại hào phóng. Con chỉ ngồi cùng hắn nói chuyện là có thể kiếm một đống bạc trắng, cớ sao mà không làm? Lại nói, chính con cũng đã đồng ý rồi, đâu thể nuốt lời nha."
Nam Tầm liếc bà ta một cái: "Đã biết. Trương ma ma, bà có thể làm cho ta một con gà nướng lấp đầy bụng trước hay không? Ta sợ hôm nay trò chuyện đến mờ hai mắt mà hôn mê mất, nếu đang lúc nói chuyện lại đói quá ngất đi thì phải làm sao bây giờ?"
Trương ma ma nghe xong những lời này, khoé miệng hung hăng co giật.