Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 192: Giáo huấn, treo hắn lên cây



Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm mãi mới phản ứng được, gào lên một tiếng cho hắn một cái tát.

Đờ mờ, tên khốn này lại dám nhìn chằm chằm ngực cô. Mi xem chút thì thôi, mi còn mẹ nó vẫn xem!

Nhưng là tên đàn ông này da dày thịt béo, cái tát của Nam Tầm đối với hắn mà nói không nhẹ không nặng, hắn coi là ve vãn đánh yêu.

Tên đàn ông không để ý Nam Tầm liều mạng giãy giụa, bàn tay thô to xoa nhẹ vài cái nơi mình quan sát đã lâu, trong miệng lầm bầm một câu: "Mềm thật", sau đó liền vùi đầu vào.

Nam Tầm kêu lên á á, hỏng mất mà đập đầu hắn, đá loạn vào người hắn.

Đối phương đúng là da dày thịt béo, không hề cảm thấy đau chút nào, ngay sau đó động tác của hắn lại là khiêng Nam Tầm lên chạy như điên về hướng rời xa bộ lạc.

Sức của người này quá lớn, Nam Tầm không hề có lực chống đỡ.

Trên đất còn có đồ ăn hắn vừa săn được, là một con rất giống lợn hoang. Chỉ là răng nanh nó càng nhọn càng dài, hình thể cũng càng khổng lồ, con lợn hoang chưa phát triển hết này rõ ràng đã nặng đến gần 200kg.

Nhưng tên đàn ông này thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không cần.

Lúc này Tiểu Bát mới nhận ra: "Nam Tầm, hình như tên này không phải người của bộ lạc A Khê!"

Tên đàn ông chạy trốn thật nhanh trong rừng rậm, dù hắn có khiêng Nam Tầm cũng có thể nhảy từ cành cây này sang chạc cây khác linh hoạt hơn cả khỉ. Cánh tay hắn vung lên ung dung bổ một nhánh cành cong chặn đường, nhìn còn cứng cáp hơn kim cương.

Dạ dày Nam Tầm đã điên đảo đến sắp ói ra, cô không nhịn được mà chọc chọc cái lưng cứng rắn của người này: "Này, có thể nghỉ trước một lát không? Còn gánh tôi như vậy nữa thì tôi con mẹ nó sắp ói cả mật ra rồi!"

Tên đàn ông dừng một chút lại tiếp tục chạy, Nam Tầm mới nhớ ra cô vừa nói tiếng mẹ đẻ, không phải ngôn ngữ của người viễn cổ, vậy là cô lại đổi ngôn ngữ nói lại một lần nữa.

Tên này quay đầu xem xét, xác định không có ai đuổi theo, lúc này mới để cô gái xuống.

Tên đàn ông nhìn Nam Tầm từ trên xuống dưới, đặc biệt liếc qua liếc lại vài lần ở vị trí căng mọng nào đó, càng nhìn càng thỏa mãn, mở miệng nói: "Đàn bà, trông cô thật đẹp mắt, vóc người cũng đẹp. Tôi nhìn trúng cô rồi, cô sinh thằng nhóc cho tôi đi."

Giọng hắn trầm thấp mà hồn hậu, rất hữu lực.

Nam Tầm bị người viễn cổ này nói trắng ra dọa sợ rồi.

Sinh con? Sinh con cái cc!

Bỗng, khóe miệng Nam Tầm nhẹ nhàng cong lên, cười đến rất xán lạn. Cô duỗi ngón trỏ ngoắc ngoắc trước mặt dã nhân này, nói đầy dịu dàng: "Anh ghé lại đây chút."

Tên đàn ông rõ ràng hơi sửng sốt, khóe miệng hắn cũng cong lên, trong mắt xẹt qua vẻ sung sướng.

"Cô cười lên rất dễ nhìn, còn đẹp hơn ngực cô." Vẻ mặt tên đàn ông đầy nghiêm túc, lời nói lại khiến người không đỡ nổi.

"Tôi muốn cùng cô sinh con, muốn ngay bây giờ." Tên này tiếp tục nói, lời vừa dứt, hắn liền vươn tay chộp tới phía Nam Tầm.

Nam Tầm không thể nhịn được nữa, tay phải vung lên, thuốc bột màu trắng tạt vào mặt hắn.

Tên đàn ông kinh ngạc trợn to mắt, một ngón tay chỉ vào cô, thân hình cao hơn hai mét lảo đảo hai lần liền ngã rầm ra đất, làm lá khô bắn lên thiếu chút nữa đập vào mặt Nam Tầm.

Nam Tầm ra sức đạp mấy phát lên người tên này, không hề nương tay chút nào, hơn nữa dã nhân này da dày thịt béo, đạp không chết được.

"Tiểu Bát, cảm ơn ngươi tốt bụng cung cấp thuốc mê, nếu không tỷ đây đã bị dã nhân này đè ra áp chảo bánh nướng rồi."

Tiểu Bát thẹn thùng thẹn thùng nói: "Ai ya, hai ta không cần khách sáo, chỗ gia còn một đống mê dược độc dược đan dược nhiều lắm. Vậy xử lý dã nhân này thế nào đây, có muốn trực tiếp "bẻ gãy" luôn không?"

Nam Tầm đạp một cước lên cái lưng rắn chắc của dã nhân, suy nghĩ một chút, sinh lòng từ bi nói: "Trừ việc muốn lăn lộn với ta, dã nhân này cũng không làm cái gì. Thôi quên đi, cũng đừng thô bạo như vậy, chúng ta trói người treo lên cây là được."

Tiểu Bát:...

Ngươi không thô bạo, một chút cũng không thô bạo.

Trước hết Nam Tầm đi tìm dây leo bó chặt tứ chi của dã nhân, sau đó lại tìm mấy cây mây dài rắn chắc quấn vào nút thắt.

Nam Tầm đảo mắt trên người dã nhân này đánh giá. Trên người hắn có thật nhiều lông, trước ngực mọc ra đám lông màu xám đen dày rậm kéo xuống bụng dưới, mãi tới chỗ sâu nào đó.

Ánh mắt Nam Tầm rơi vào tấm da thú quấn quanh nửa dưới của hắn, cảm thấy miếng da thú này nhìn sáng bóng trơn mượt đẹp cực kỳ, vì vậy liền không nhịn được mà vươn ma trảo hướng tấm da thú, tìm tới nút thắt của nó cởi ra.

Nam Tầm hơi liếc nơi đó của tên đàn ông, bị kích cỡ to lớn kia dọa sợ rồi.

Đoạt xong da thú của dã nhân, Nam Tầm xem xét xung quanh, tìm một chạc cây không tính rất cao, quăng dây leo qua, sau đó túm lấy đầu kia xuống.

"Dã nhân này ăn cái gì mà nặng như vậy! Tiểu Bát, ta không kéo được, ngươi giúp ta chút đi."

"May mà thế giới này linh khí dày đặc, nếu không gia mới không giúp ngươi đâu, linh lực của gia quý giá lắm đấy." Tiểu Bát vừa cằn nhằn, vừa hành động.

Ngay sau đó, Nam Tầm chỉ thấy trong tay nhẹ bẫng đi, cực kì dễ dàng đã kéo một đầu nặng bên kia lên, sau đó cô thật nhanh buộc gắt gao dây leo vào một cái cây khô.

Dã nhân cao to hơn hai mét cứ như một con lợn rừng, cả người trần trụi bị Nam Tầm treo trên cây.

Nam Tầm nhìn dã nhân treo trên cây nhẹ nhàng lắc lắc, cảm thấy vô cùng buồn cười, không nhịn được chống nạnh bắt đầu cười ha hả.

Cái đầu rủ xuống của dã nhân đột nhiên giơ lên, một đôi mắt ác liệt đúng lúc này trở nên tối tăm u ám nhìn thẳng vào Nam Tầm.

Nam Tầm bị dã nhân bỗng tỉnh lại làm sợ hết hồn: "Đờ mờ Tiểu Bát, tại sao dã nhân này tỉnh lại nhanh như vậy! Ta nhớ là mê dược của ngươi có tác dụng hai tiếng cơ mà, lúc này mới hơn nửa tiếng!"

Tiểu Bát cũng rất ngạc nhiên: "Chắc là bởi vì... Cơ thể mấy người viễn cổ này có năng lực hồi phục mạnh?"

Nam Tầm nhìn dã nhân đang cố gắng tránh thoát dây thừng buộc quanh tay chân, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Phía sau truyền đến lời hùng hậu như tuyên thệ, như ma âm của dã nhân: "Đàn bà, cô trốn không thoát đâu. A Mãng tôi vừa ý thứ gì thì chưa từng thất thủ!"

Nam Tầm vung chân chạy rất lâu, mãi đến tận khi nhìn thấy con lợn rừng dã nhân kia bỏ lại, cô mới thở hổn hển dừng lại.

Tại thế giới viễn cổ quần cư này, đồ ăn là vô cùng quan trọng với người viễn cổ, vì vậy Nam Tầm không có ý định buông tha con lợn rừng này. Cô tính toán dã nhân này trong một chốc sẽ không đuổi theo, dù đuổi tới cô lại làm người bất tỉnh là được rồi.

Cho nên Nam Tầm bắt đầu tìm dây leo bện lưới. Nam Tầm chà sát lớp vỏ ngoài dây leo khiến nó trở nên rất trơn, như vậy kéo lưới trên đất có thể tích kiệm không ít sức.

Nam Tầm kéo con lợn to mập tới cái lưới đã bện tốt, lôi một đầu khác của lưới kéo về phía trước.

Kéo một lúc, Nam Tầm liền cảm thấy cánh tay đã không phải của mình, thật quá nhức mỏi.

Đang lúc này, Nam Tầm nghe được cách đó không xa truyền đến vài tiếng la chứa vài phần lo lắng, tất cả đều kêu "A Khê A Khê".

Nam Tầm vui vẻ, lớn tiếng đáp lại: "Tôi ở chỗ này ---"

Thừa dịp tộc nhân còn chưa tới, Nam Tầm cầm lấy một tảng đá từ trên đất, đập bịch vào trán mình.

Tiểu Bát:...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv