Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 183: Phạch, bị đập bất tỉnh



Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Giờ khắc này, Nam Tầm rất muốn đập vỡ đầu đối phương. Ông mẹ nó có biết vạch trần thân phận nằm vùng trước mặt bao nhiêu người là rất nguy hiểm với nằm vùng không hả? Đờ mờ sự chuyên nghiệp của ông đi đâu rồi?

Phản ứng đầu tiên của Nam Tầm chính là nhìn sang Diêm La.

Hắn đang nhìn chằm chằm Nam Tầm, đôi mắt kia vì tin tức như sét đánh giữa trời quang này mà trừng lớn, đồng tử co rút lại, sau đó đã trở nên đỏ ngầu che kín tơ máu. Lại bỗng nhiên, sự giận dữ vì bị lừa gạt phun trào ra từ đáy mắt, nồng nặc như muốn hủy thiên diệt địa.

Tiểu Bát đờ mờ một tiếng: "Xong đời, ngay vừa nãy, giá trị hắc hóa của đại boss vèo một cái nhảy lên 100 rồi!"

"Anh, anh nghe em nói. Không phải vậy đâu, không phải em mật báo, thật sự không phải là em..." Nam Tầm thực sự muốn khóc.

Tất cả các anh em đều mang vẻ căm hận trừng Nam Tầm, hận không thể băm cậu thành nghìn mảnh.

Kẻ phản bội quả nhiên là tên nhóc thúi này!

Diêm La không có nhìn Nam Tầm nữa, hắn bỗng cười lạnh với đội trưởng Triệu: "Sĩ quan cảnh sát, ông lấy tội danh gì mà bắt giữ tôi? Tôi chẳng qua chỉ giao dịch vài món đồ sứ với người bạn cũ thôi. Làm thế nào mà thời buổi này rồi, buôn bán chút đồ cũng bị coi là phạm pháp?"

Đội trưởng Triệu lập tức biến sắc, đột nhiên nhìn về phía những cái thùng đó.

"Đội trưởng Triệu, đều là đồ giả!" Một nhân viên cảnh sát cả kinh nói.

Diêm La nhướng mày, nhìn sang người hợp tác nước M vừa chịu không ít kinh hãi: "Ông bạn già của tôi thích đồ sứ men xanh, vì vậy mua từ chỗ tôi vài món tráng men xanh mô phỏng đồ cổ, muốn tự mình cất chứa."

Sắc mặt đội trưởng Triệu tái xanh: "Nếu như chỉ đơn giản là buôn bán vài món mô phỏng đồ cổ, tại sao các người lại lén lén lút lút như vậy? Còn có, vì sao người bạn nước M này không chuyển khoản trực tiếp cho anh, ngược lại muốn trả tiền mặt?"

Diêm La nói một cách không nhanh không chậm: "Ồ, cái này hả, đương nhiên là tôi dặn qua. Gần đây tôi vừa lúc cần một khoản tiền mặt để khao mấy anh em cấp dưới, cho nên mới bảo người ta cho tôi tiền mặt. Sĩ quan cảnh sát, không phải ông cho rằng tôi đang buôn bán di sản văn hóa quốc gia chứ? Thân là một phần tử của quốc gia, làm sao tôi làm ra chuyện tổn hại lợi ích quốc gia như thế được?"

Đội trưởng Triệu tức giận quá chừng, ông là do nhận được báo cáo từ gián điệp nói lần này Diêm La Vương sẽ đích thân đứng ra buôn bán vài món di sản văn hóa, cho nên mới mang theo nhiều người như vậy đến vây quét, ngay cả quân đội đặc chủng cũng mang theo. Không ngờ là giỏ tre múc nước công dã tràng, còn bại lộ gián điệp phe ông.

Không sai, đội trưởng Triệu vẫn luôn cho rằng gián điệp mật báo là Tô Mặc Bạch, mấy lần trước cũng là cậu.

Đội trưởng Triệu không cam lòng mở khóa còng tay cho một đám người, sau đó kéo Nam Tầm đến phía sau mình.

Diêm La trào phúng mà liếc nhìn hai người, không có ngăn cản.

Nam Tầm hu hu hu trong lòng: "Bát à, ta cảm thấy ta xong rồi. Vừa nãy ánh mắt đại boss nhìn ta như muốn đánh vỡ đầu ta vậy."

Tiểu Bát cũng thực chán chường: "Cõi đời này, Diêm La căm hận nhất chính là kẻ phản bội. Xong rồi, thật sự xong rồi, đừng nói tiêu trừ giá trị ác niệm, hắn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái là may lắm rồi."

Nam Tầm hốt hoảng mà đi theo đội trưởng Triệu. Cậu quay lại nhìn Diêm La một chút, thấy vẻ mặt đối phương âm trầm, trong mắt thù hận ngập trời.

Mẹ kiếp, thực sự chơi xong rồi.

Nam Tầm bỗng thấy trái tim như bị người lấy kim chọc, rất đau, cũng rất oan ức.

Anh cậu có vẻ đã hận cậu thật rồi.

Chờ cảnh sát đi hết, Diêm La giải tán cả đám anh em kêu gào muốn báo thù rửa hận, chỉ để lại một mình Quý Hà.

Không khí yên tĩnh lại, hai người đều không nói chuyện mà nhìn nhau hồi lâu.

Quý Hà phá vỡ sự tĩnh mịch làm người nghẹt thở này trước, nói cực kỳ khẳng định: "Anh đều đã biết."

Tin tức là y thả ra ngoài, mà Diêm La cố tình tiết lộ tin tức này cho y.

Diêm La lạnh lùng nhìn y, nắm tay đã siết chặt từ lúc nào: "Bên trong cái thùng có thứ gì, tao chỉ nói cho một mình mày, ngay cả Tiểu Bạch cũng không biết."

Quý Hà không nói gì.

"Quý Hà, mày đã phụ lòng tin của tao." Ánh mắt Diêm La hung ác nham hiểm, đột nhiên móc từ bên hông một khẩu súng lục giảm thanh, trực tiếp nhắm thẳng nòng súng ngay giữa trán Quý Hà.

Quý Hà không né tránh, thậm chí chưa từng xuất hiện bất kỳ vẻ khủng khoảng nào. Ánh mắt y bằng phẳng nhìn Diêm La, khóe miệng nhếch lên nụ cười phảng phất như rốt cuộc sắp được giải thoát: "Ở lúc tôi nhận được nhiệm vụ nằm vùng này, tôi cũng chưa nghĩ tới muốn sống sót trở về. Giết tôi đi, giữa chúng ta cũng coi như có dấu chấm hết. Chỉ là... Tiểu Bạch là đứa bé ngoan, hy vọng anh buông tha cho cậu ta."

Diêm La nghe được lời này, đôi mắt lại trở nên đỏ bừng, gầm lên một tiếng: "Mày câm miệng, chuyện giữa tao và Tiểu Bạch không cần mày lo!"

Nhưng Quý Hà vẫn tiếp tục nói: "Tiểu Bạch chỉ bị đội trưởng Triệu lừa vào ngành này. Cậu ta không phải cảnh sát, chỉ là người bình thường. Cậu ta cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện có lỗi với anh, tất cả đều do tôi làm."

"Tao nói, mày câm miệng!" Diêm La bóp cò súng, một viên đạn bắn vào vai phải Quý Hà.

Quý Hà ôm bờ vai đổ máu, đau đớn đến ngồi bệt ra đất, nhưng y vẫn kiên trì nói hết những gì mình muốn nói: "Tiểu Bạch không thể trở về bên cạnh anh. Tuy cậu ta không phải cảnh sát, nhưng cậu ta thực sự là nằm vùng. Mấy anh em của anh sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Diêm La, sau này đừng tìm cậu ấy, anh sẽ hại cậu ấy."

Diêm La giận đỏ mắt: "Cậu ta đừng hòng! Cả đời này cậu ta đừng mơ rời khỏi Diêm La tao! Cho dù chết, cậu ta cũng phải chết trước mặt tao!"

Nói xong lời này, Diêm La lại bắn một phát súng vào đùi phải Quý Hà, âm trầm uy nghiêm nói: "Hơn hai tháng tao không ở ngục giam là mày chăm sóc Tiểu Bạch. Xem ở điểm này, ngày hôm nay tao không giết mày, nhưng từ nay về sau nếu có gặp lại, không phải mày chết thì tao phải lìa đời!"

Quý Hà che lại nơi không ngừng chảy máu, y nhìn bóng lưng Diêm La nổi giận đi xa.

Giống như Tô Mặc Bạch chỉ thừa nhận một người như Diêm La, Diêm La cũng chỉ thừa nhận một mình Tô Mặc Bạch, Quý Hà từ đầu đến cuối cũng không thể xen vào giữa bọn họ.

Dựa theo tính cách của Diêm La, chắc chắn hắn sẽ không buông tha Tô Mặc Bạch đã phản bội hắn.

Xin lỗi Tiểu Bạch, anh hai không giúp được cậu. Quý Hà khẽ thở dài một tiếng trong lòng.

Bởi vì thường xuyên xảy ra chuyện có quân cảm tử đến trả thù đặc cảnh nằm vùng, cho nên đội trưởng Triệu mang Tô Mặc Bạch về nhà mình, nhờ bà xã nhà mình chăm sóc.

Đối với chuyện này, đội trưởng Triệu cũng ảo não không thôi. Lúc ấy ông đã bắt được hết tất cả, cảm thấy mọi người ở đây sắp phải vào tù không thể nghi ngờ, rốt cuộc trốn không thoát, cho nên mới không giấu diếm thân phận nằm vùng của Tiểu Bạch nữa. Nào ngờ được... Ôi.

Cô Triệu nhìn cậu bé trông thật sáng sủa, lại nghe nói chuyện nằm vùng, mới mắng cho đội trưởng Triệu một trận, cực kỳ đau lòng Tô Mặc Bạch.

Nhưng cách cuộc vây quét lần trước mới có ba ngày, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, cửa chống trộm nhà đội trưởng Triệu bị người cạy. Cô Triệu nhìn thấy người đàn ông cao to vẻ mặt hung ác kia thì sợ đến hét lên, chỉ là tiếng la còn kẹt ở cổ họng đã bị người đập cho bất tỉnh.

Nam Tầm không phản kháng, vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Anh, chúng ta thương lượng nhé. Em đi với anh, đừng đánh ngất em."

Kết quả một giây sau, Nam Tầm liền thấy cổ tê rần, mắt tối sầm lại.

Diêm La đã đập cậu bất tỉnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv