Sau mấy ngày thì Tử Hoa tỉnh dậy, lúc ấy Hàn Chấn Kiệt hớt hải bỏ toàn bộ công việc quan trọng để đến bệnh viện với cậu. Nhưng vừa bước vào không khí trong phòng nặng nề, Tử Hoa im lặng mím chặt môi, hai mắt sưng đỏ như vừa khóc. Ánh mắt cậu đặt lên bàn tay đã vĩnh viễn không thể hoạt động lại được nữa. Hàn Chấn Kiệt đau lòng ôm lấy Tử Hoa, hắn vuốt mái tóc hơi dài xù lên của cậu. Biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng hắn vẫn cảm thấy chua xót khi thấy cảnh tượng này.
Hàn Chấn Kiệt cảm nhận được khối thân thể bé nhỏ đang run rẩy, trong lòng hắn càng tự trách bản thân mình hơn. Hắn cẩn thận đỡ Tử Hoa ngồi dựa vào gối. Cậu từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng một câu nào. Chắc có lẽ Tử Hoa đã được bác sĩ nói về tình trạng thân thể của mình hiện tại.
“Thiếu soái, ngài sẽ không ghét bỏ em chứ” Giọng Tử Hoa khàn khàn, thanh âm còn đứt quãng. Câu nói của cậu khiến cho vỏ bọc kiên cường uy nghiêm kia bị trút bỏ. Hắn vừa hận bản thân là nguyên nhân khiến cho cậu như hiện tại, lại vừa yêu thương người tình bé nhỏ luôn lo lắng hắn sẽ bỏ rơi cậu. Hàn Chấn Kiệt vuốt ve lấy khuôn mặt hốc hác của cậu, hai má bánh bao mà hắn nuôi dưỡng đã mất rồi. Hắn đau lòng hôn lên bàn tay phải của Tử Hoa.
“Tử Hoa như nào thì tôi vẫn yêu em nhất” Tử Hoa sợ hãi rụt tay lại, cậu khẽ nhích xa giữ khoảng cách với Hàn Chấn Kiệt. Nhưng mọi hành động của cậu đều bị hắn thu gọn vào trong mắt. Hắn giữ bình tĩnh, cố gắng không thể hiện ra sự tức giận để tránh dọa sợ Tử Hoa. Dù sao hiện tại cũng rất khó để cho cậu tiếp nhận cuộc sống khi bàn tay phải không thể hoạt động.
“Em chỉ là tên phế vật què tay, không xứng với thiếu soái cao quý như ngài” Hàn Chấn Kiệt cuối cùng cũng không giữ được sự bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Xứng, chỉ có em mới xứng” Tử Hoa cúi gầm mặt né tránh ánh nhìn sắc bén của Hàn Chấn Kiệt. Hắn sợ nhất là bộ dạng quật cường không bao giờ thể hiện cảm xúc ra của cậu. Bàn tay đang giữ bả vai của cậu trong vô thức dùng sức khiến Tử Hoa đau đớn kêu lên.
Hàn Chấn Kiệt hoảng sợ lập tưc buông ra, hắn rõ ràng đã dặn bản thân phải kiềm chế không được làm Tử Hoa sợ hãi hay tổn thương rồi
“Tử Hoa…” Tử Hoa né tránh vòng tay đang muốn ôm cậu vào lòng. Hàn Chấn Kiệt bỗng chốc khựng lại. Trên khuôn mặt không tránh được nét đau buồn cùng thất vọng.
Tử Hoa như sợ hãi phải đối diện với Hàn Chấn Kiệt mà cậu luôn cúi gầm mặt xuống.
“Em không sao đâu thiếu soái, ngài mau đi làm việc của mình đi” Tử Hoa ngẩng lên có mỉm cười nhưng với Hàn Chấn Kiệt đấy chỉ là cái mặt nạ cậu cố đeo lên mặt mình. Trước nay Tử Hoa luôn vậy, chẳng bao giờ cho hắn thấy cậu khi yếu đuối nhất.
Có lẽ do từ bé bị bỏ rơi, cuộc sống chỉ trong lầu viện khiến cậu khép mình không chia sẻ buồn vui gì với ai, mà cũng chẳng có ai để cậu tâm sự.
“Thà em cứ mắng chửi thậm chí là mắng tôi còn hơn cứ tỏ ra mình ổn như này.” Tử Hoa nhìn đôi mắt thể hiện rõ sự mệt mỏi của Hàn Chấn Kiệt, cậu không nhịn được mà vùi vào lòng hắn mà bật khóc.
Việc bàn tay bị huỷ đi hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cậu, không nghĩ tới bà Hàn ra tay không chút thương xót. Mà cậu quên mất mình vẫn còn chấn thương chưa khỏi. Vì thế đây thật sự là cú sốc mà Tử Hoa khó tiếp nhận được.
Hàn Chấn Kiệt vuốt ve lưng cho cậu, hành động vẫn luôn ôn nhu nhẹ nhàng như sợ thương tổn đến thân thể mảnh mai của cậu.
“Em tới bản thân còn không lo được, ngài sẽ thấy phiền” Nghe được giọng nói cậu hơi run lên nhẹ khiến tam trạng Hàn chấn Kiệt bắt đầu rối bời, hoảng loạn
“Không có phiền, chỉ cần là Tử Hoa thì không phiền”
“Ngài không..ghét bỏ em vì trở thành phế vật chứ”
“Em không phải phế vật, em là bé cưng của tôi. Sau này tôi sẽ luôn ở cạnh làm mọi thứ, sẽ không để em đụng tay đụng chân đến bất cứ việc gì”
Tiếng nấc nghẹn của cậu bỗng chóc im lặng. Tử Hoa bật cười ngẩng lên không báo trước mà hôn lên môi hắn. Hàn Chấn Kiệt chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc là đủ rồi, không cần thêm bất cứ thứ gì cầu kì xa hoa nữa.
Hàn Chấn Kiệt đợi cho cảm xúc cậu lắng lại, Tử Hoa bình tĩnh thì hắn mới buông cậu ra
“Tử Hoa, cho phép anh được chăm sóc em cả đời nhé?” Hàn Chấn Kiệt quỳ một bên chân, hắn móc từ trong túi quần một chiếc hộp màu đỏ, bên trong là cặp nhẫn với viên kim cương nhỏ, bao quanh còn đính những viên đá quý lấp lánh. Cặp nhẫn do được Hàn Chấn Kiệt đặt riêng nên thiết kế nhìn vô cùng sang trọng, không hề bị nữ tính.
Bên ngoài cửa không biết từ lúc nào mà mấy lính gác cùng y tá đứng ngoài hò hét kêu cậu đồng ý.
Hàn Chấn Kiệt đặc biệt căn dặn mấy người họ phải nhiệt tình thì mới tăng lương.
Cảnh tượng ấm áp như đánh sâu vào trái tim vốn đã nguội lạnh của cạu.
“Em chỉ là con hát, thậm chí còn không được đi học, tới tên mình cũng không biết viết”
“Chỉ cần là Tử Hoa thì như nào cũng được”
“Em chỉ có thể thành gánh nặng cho ngài thôi”
“Anh yêu em dù là em có như thế nào, xuất thân ra sao. Em chỉ cần hạnh phúc còn lại anh nhất định sẽ lo liệu hết”
“Thiếu soái không được thất hứa đâu đấy” Tử Hoa mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, hai mắt cậu vì hạnh phúc mà híp lại. Trước sự thúc ép của mấy người xung quanh cậu được hắn bế lên, đặt nhẹ nụ hôn lên trán Tử Hoa. Cảnh tượng hạnh phúc cũng khiến mấy người xung quanh vui theo. Mấy y tá cảm thán mà ngưỡng mộ không thôi.
Người lính nhìn thiếu soái sau bao thử thách cuối cùng cũng nhận được kết cục xứng đáng.
Nhưng họ chưa bao giờ thấy thiếu soái lại lãng mạn như thế, người biết yêu có lẽ tính cách cũng sẽ thay đổi. Chắc hẳn khi làm đám cưới sẽ vô cùng linh đình, dù sao để rước cô vợ nhỏ về thì thiếu soái tốn không ít công sức
____________________________________
“Mau mau, sắp đến giờ lành rồi” Trợ tá mặc quân phục hớt hải đi tới đi lui, thúc giục mọi người ngồi yên vị xuống chỗ của mình. Sau khi cầu hôn thành công Hàn Chấn Kiệt đã cắm đầu vào chuẩn bị hôn lễ. Trong thời đại này kết hôn đồng tính vẫn không được chấp nhận nhưng nếu đấy là thiếu soái Hàn thì họ không dám có ý kiến. Huống chi Hàn Chấn Kiệt là người mang đến hòa bình cho người dân.
Trước đó từng có người không sợ chết mà nói xấu Tử Hoa, không may bị thiếu soái Hàn bắt gặp. Số mệnh người đấy không nói cũng biết là gì.
Hôn lễ tổ chức ở ngoài biển. Thời tiết như ủng hộ mà không nắng gắt mưa lớn, từng cơn gió mát rượi xoa dịu tâm trạng trông chờ của khách đến. Các quan chức họ hàng đều đến đông đủ. Dù sao đây là hôn lễ của thiếu soái, ai lại dám không tới.
Và có cả những vị khách không mời mà đến- đám nhà báo. Ông bà Hàn, em trai của thiếu soái không một ai đến. Nhưng chẳng ai dám hó hé hỏi một câu nào cả. Mọi người đều đoán già đoán non chắc có lẽ thân phận của Tử Hoa nên mấy người họ phản đối.
Bóng dáng hai người đi đến gần, mọi người đều im lặng không ai dám hó hé hay gây ra một tiếng động nào. Đáng lẽ Tử Hoa sẽ được cha đưa đến gửi gắm lại cho Hàn Chấn Kiệt. Nhưng Tử Hoa không có cha mẹ vì thế Hàn Chấn Kiệt chẳng ngần ngại mà cùng cậu đi đến trước mặt cha xứ.
Trong Tử Hoa chỉ là ‘ong ong’, cậu chẳng nghe được cha xứ nói gì. Tử Hoa căng thẳng đến nỗi điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt. Hàn Chấn Kiệt mỉm cười chờ cha xứ tuyên thệ xong thì đỡ gáy hôn cậu. Hai người hạnh phúc ôm hôn thắm thiết trước hàng trăm nghìn ánh mắt đang quan sát. Hàn Chấn Kiệt vẫn nghĩ đến Tử Hoa sẽ xấu hổ nên hắn buông tha khi đôi môi đã đỏ mọng như mời gọi hắn thưởng thức thêm.
“Cuối cùng anh đã có thể cho mọi người biết anh yêu em đến như nào rồi” Những khách mời không nhịn được bất ngờ khi thấy một Hàn Chấn Kiệt không còn nghiêm khắc lạnh nhạt mà lại ấm áp, như hai con người riêng biệt.
“Em yêu ngài, thiếu soái”