“Bàng Uyên, cho muội kẹo này!”
“Huynh đến rồi!”
Bàng Uyên chạy ra ngoài, sắc mặt mừng rỡ, Tôn Tuyền ngồi dưới mái hiên trầm tư. Tay nàng vẫn cầm tách trà đã nguội, rốt cuộc hôm qua, thông báo từ JSS đã rất rõ ràng, vết kiếm đó có độc, thường xuyên có thể khiến tâm trí của nàng cuồng loạn.
Nàng đặt tách trà xuống, khóe mắt liếc nhìn đến đang nghiêm túc huy kiếm Diệp Lý, trong lòng khá là vừa ý. Những người đã mất hết bản năng sinh tồn thế này, cần tạo cho họ một mục tiêu mới, bất kể là yêu hay hận. Mà Diệp Lý, rõ ràng tiếp cận hắn vì tình yêu thì chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ, chi bằng ngay từ đầu đã khiến hắn hận.
“Tôn Tuyền tỷ, đây là Nhậm Tinh Hà, bằng hữu của muội!”
Bàng Uyên bẽn lẽn kéo theo một thanh niên đến trước mặt Tôn Tuyền. Tôn Tuyền ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy người thanh niên khí chất nho nhã, trong mắt vô cùng yêu thích Bàng Uyên.
Nhậm Tinh Hà gặp Tôn Tuyền, giống như gặp phải trưởng bối của ái nhân, vô cùng khẩn trương, hắn ta lắp ba lắp bắp chắp tay đối với Tôn Tuyền.
“Đệ tử là Nhâm Tinh Hà, bằng...bằng hữu của Bàng Uyên!”
“ Ây da, sao lại nói bắp rồi, đừng khẩn trương, Tôn Tuyền tỷ rất tốt!”
Tôn Tuyền hai mắt nhìn thẳng Nhậm Tinh Hà, nội lực như dòng sông dữ dằn quét qua mọi thứ mà ép thẳng xuống hắn. Hắn ta đôi chân run rẩy, trên trán thấm đẫm mồ hôi nhưng nhất quyết không hé răng nửa lời. Bàng Uyên còn không biết chuyện gì mà tung tăng tươi cười, khen Tôn Tuyền rất nhiều.
“Được rồi, hai người đi đâu thì đi thôi, ta đây thích an tĩnh.”
Nhậm Tinh Hà ngã ngồi trên mặt đất thở phì phò, hắn ta lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Còn Bàng Uyên thì nhí nhảnh vây quanh hắn mà cười, hắn chỉ đành bất đắc dĩ mà than.
Nói xong, Tôn Tuyền xoay người đi vào trong phòng. Bàng Uyên trước tiên không đi cùng Nhậm Tinh Hà mà chạy vào nhà bếp sau đó bê một mâm đồ ăn ra. Diệp Lý gác kiếm để một bên, tự động đẩy xe đến ăn, hắn cũng biết, chỉ có thể bổ sung thể lực mới có thể tiếp tục rèn luyện.
Một chén cháo xuống bụng, cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân, những vết thương do ở ma giáo trước kia cũng đột nhiên có chút dịu đi. Hắn thoải mái híp mắt, có chút thiu thiu muốn ngủ.
...
Ngạo Tàng sơn trang từ trên cao, dòng người nườm nượp như đàn kiến nối đuôi nhau không dứt, mấy ngày nay khắp nơi đều bàn tán đại hội võ lâm sắp tới, thiên tài thiên kêu khắp nơi ùa về Ngạo Tàng sơn trang, để có thể nuôi giấc mộng trở thành minh chủ võ lâm.
Trong khách sạn, một đám người quái dị đang ở trong phòng, bọn chúng đều lùn hơn người bình thường rất nhiều. một nhóm người lại cao hơn rất nhiều, ở giữa là một cái bàn, chiếc ghế phía trên thì để trống.
“Ta nói, các người thật có tin tức giáo chủ còn sống thật sao? Dạ Qủy ngươi nói rõ ràng cho ta!’
Một ông lão râu tóc bạc phơ chống gậy, ông ta sắc mặt dữ dằn đối với một người đàn ông thấp bé mà quát, dường như người đàn ông thấp bé nói một câu không vừa ý sẽ lập tức băm vằm hắn ra vậy!
“Tin tức không sai, giáo chủ muốn chúng ta xuất hiện tại đại hội võ lâm, đến lúc cần thiết y sẽ xuất hiện!”
“Nhưng mà...các ngươi xác định võ công của giáo chủ...”
“Không nên dị nghị...”
...
Bên ngoài của khách sạn, một tốp người nam thanh nữ tú đang uống trà, trong đó một thanh niên ngồi ở trung tâm. Dung mạo cả hắn thanh mát như ánh trăng trên trời không vướng chút bụi trần, hắn chỉ ngồi ở đó, giống như một đạo phong cảnh tuyệt đẹp, khiến cho người ta không thể rời mắt ra khỏi.
“Thiếu chủ, lần này thiếu chủ nắm chắc bao nhiêu phần?”
“Đối thủ mà ta coi trọng, chỉ có Quân Tĩnh và Diệp Lý. Nhưng! Diệp Lý cả đời này đã hủy, vậy chỉ còn lại Quân Tĩnh mà thôi?”
Lão giả bên cạnh cung kính với thanh niên như chính chủ nhân của mình vậy, cũng không thể trách lão giả ấy được, vì hắn chính là thiếu chủ của Thủy Nguyệt Phái – Thủy Nguyệt Trọng, là một trong những thiên kiêu chói mắt nhất của giang hồ hiện giờ.
“Nhắc đến tên Diệp Lý này, đúng là mối nhục của võ lâm, hắn nếu không nông nổi, há đã rơi vào tình trạng thế này, vạn người phỉ nhổ!”
Một thanh niên, sắc mặt cao ngạo, hắn ngồi bên cạnh của Thủy Nguyệt Trọng giống như đom đóm với ánh trăng, mờ nhạt vô cùng. Nếu hắn không có mở miệng, chắc chắn sẽ không ai để ý hắn.
“Hồ ngôn, hắn tuy rằng nông nổi, nhưng hắn đã có phần dũng khí này, làm sao có thể khinh thường! Thủy Nguyệt Hải, ngươi đừng nhìn cái gì cũng phiến diện như vậy.”
Người thanh niên tên Thủy Nguyệt Hải cúi đầu im lặng, giống như bị gia trưởng dạy dỗ, đến cái hé răng cũng chẳng dám. Bàn tay của hắn ở dưới bàn, nắm chặt nổi lên vô vàn gân xanh nhúc nhích như những con sâu xấu xí.
“Nơi đây là Ngạo Tàng sơn trang, không phải là Thủy Nguyệt Phái, mọi người phải cẩn trọng lời nói, dù sao cũng là trên địa bàn của người khác. Bản thiếu chủ cũng rất khó có thể bảo vệ các ngươi!”
“Cẩn tuân thiếu chủ!” mọi người đồng thanh đáp.