Lam Họa đợi mãi không thấy A Nhất về, có chút bất an, nàng đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu ra phía cửa, ngóng trông hai người về.
Tiểu Thuý thấy thế vội khuyên can:
- Tiểu thư, ngài đừng vội, chờ thêm một lúc nữa.
Nhất thời trong trà lâu lại im ắng.
Lúc này chưởng quầy mới nơm nớp lo sợ tiến đến xin tiền thiệt hại đồ vật, hắn nhìn những người này đều không thiếu tiền, cho nên mới mạnh dạn tiến đến, nếu là đám hắc y nhân kia, có cho mười lá gan, cũng không dám.
Dung Thiên phất tay, thuộc hạ lập tức đưa cho chưởng quầy tờ ngân phiếu. Nhìn ngân phiếu, hắn lập tức nở nụ cười không thể nịnh nọt hơn.
- Khách quan, ngài có cần thêm trà hay điểm tâm.
- Không cần.
- Vâng khách quan, nếu ngài cần gì, bổn tiệm sẽ tiếp đón chu đáo.
Chưởng quầy nói rồi lui ra. Nếu lại thêm một hồi mà được chừng này ngân phiếu, hắn cũng không ngại.
- A Nhất, ngươi về rồi. Tiểu Ly đâu?
Lam Họa vội vàng tiến đến.
A Nhất lắc lắc đầu:
- Tìm không thấy, trời mưa dấu vết bị xóa sạch sẽ rồi.
Lam Họa ngây ngẩn cả người, nàng ngồi thẫn thờ trong chốc lát. Đột nhiên đứng dậy. Nhìn về phía Diêu Trì và Dung Thiên.
- Ta có thể đáp ứng mọi điều kiện của các người, miễn là các người giúp ta tìm Tiểu Ly. Còn một điều nữa, ta muốn đi gặp phụ mẫu của mình ngay bây giờ.
- Tiểu thư, bây giờ đã là nửa đêm, trời còn mưa nữa, đi lại không an toàn.
Tiểu Thuý cảm thấy Lam Họa quyết định có chút vội vàng, bèn ngăn cản.
- Không cần, ta, cần, phải, lập, tức, đi.
Lam Họa bỏ ngoài tai lời nói của Tiểu Thuý, và nhấn mạnh từng chữ.
Diêu Trì, Dung Thiên nhìn nhau trong chốc lát, đều thấy được sự bất đắc dĩ của đối phương, sau đó lại nở một nụ cười khổ.
- Được, bây giờ chúng ta xuất phát.
Nhạc Ly mở mắt ra đã thấy mình nằm vắt vẻo trên cây. Cũng may nàng mạng lớn, rơi vào cây, nếu trực tiếp rơi xuống đất, chắc đã tận xương nát thịt rồi.
Nhưng tình trạng bây giờ cũng không tốt hơn là bao, bụng nàng không chảy máu nữa, nhưng vết thương khá sâu, nhất thời không khép lại được, cũng không có thuốc.
Nhạc Ly từ từ chuyển động cơ thể đi xuống đất. Lăn lê bò lết đến cái hồ gần đó, uống hớp nước.
Trời đã sáng, không biết nàng hôn mê bao lâu, Lam Họa có đi tìm nàng không. Bụng quặn đau, nàng đói bụng rồi. Xung quanh đều là cây cối, không hề có ngôi nhà nào. Nếu là trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ gặp được thế ngoại cao nhân, không biết nàng có may mắn này không?
Lam Trường mấy ngay nay đã thử rất nhiều cách, cũng không thể mở ra được đồ vật trong chiếc ngọc bội này. Thực sự chỉ có Tiểu Họa mới mở ra được sao?
- Lão gia, không biết Họa nhi bây giờ ra sao?
Lam thị cũng không ngờ đến, cứ ngỡ cả nhà nàng đều phải chết không thể nghi ngờ, nhưng lão gia lại cùng với một nhóm người hợp tác làm gì đó. Nàng cũng không rõ lắm, ngay từ đầu nàng muốn báo tin cho Họa nhi, nói rằng nàng đã bình an. Nhưng lão gia nói là đã đưa tin, nàng cũng nóng lòng muốn thấy mặt hài tử của nàng.
Lam Họa cùng với Diêu Trì và Dung Thiên đi đến một chỗ núi cao, dòng sông bao phủ xung quanh ngọn núi, khiến người bình thường muốn đi đến đó rất khó. Họ phải đạp trên dây xích để băng qua.
Lam Trường vừa nhận được Lam Họa sẽ đến đây, ông cũng không có ý kiến, vừa đúng lúc, ông cũng cần thực hiện kế hoạch này.
Lam Họa và Lam thị nhìn thấy nhau, ôm chầm lấy, cảm xúc rưng rưng không nói thành lời. Hai người tâm sự cả một ngày, Lam Họa kể những gì mình đã trải qua cho Lam thị nghe:
- Những người đó không thể hiểu được tiếp xúc với con, còn rất hoang mang mẫu thân.
- Đừng lo, bây giờ cứ để phụ thân con lo, con sẽ ở cùng chúng ta, bây giờ không ai làm khó dễ con nữa.
Lam thị vuốt ve mái tóc của Lam Họa, vừa ăn ủi cô.
Trong thư phòng.
- Tướng quân, chúng tôi đến với thiện ý, không muốn làm tổn hại đến Lam tiểu thư.
Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, Diêu Trì cũng không thể để xảy ra lỗi.
- Ta biết, tối nay ta sẽ lập tức tiến hành, tránh để đêm dài lắm mộng.
Nhạc Ly tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên chiếc giường trúc đơn sơ, trong phòng hầu như không có đồ trang trí gì ngoài những vật dụng cần thiết.
"Chi dát"
Cửa mở ra, một bóng người mặc hồng y tiến đến.
- Tiểu cô nương tỉnh rồi hả, mạng ngươi cũng lớn thật. Bị thương như thế mà vẫn sống. Ta đã đắp thuốc ở phần bụng. Những chỗ gãy xương ta cũng đã nối lại. Ngươi tỉnh rồi thì ăn cháo đi.
Hồng y nữ nhân nói rồi, cầm trong tay bát cháo đút cho Nhạc Ly. Nàng theo bản năng há miệng nuốt xuống. Cháo chạm đáy chén mới dừng lại.
- Được rồi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta bỏ vào cháo thuốc bổ, nó sẽ dễ buồn ngủ, nhưng như thế thì lấy lại sức sẽ mau hơn.
- Cảm ơn.
Nhạc Ly giọng nói có phần khàn khàn, do nhiều ngày chưa nói chuyện.
Hồng y nữ tử nghe thế mỉm cười, ra ngoài đóng cửa lại.
Nhạc Ly nhìn tay chân bị bó lại thở dài, không biết khi nào mới khỏi. Nhiệm vụ thì không có tiến triển gì, chắc nàng thảm hại nhất trong lịch sử mau xuyên quá.