Ngồi trên xe Vương Tiêm thấy Trương Vũ luôn tươi cười, có chút không đành lòng nói:"Cậu biết hiện tại trong cậu như thế nào không?"
Trương Vũ không thèm để ý hỏi: " Trong như thế nào?"
" Giống như nữ tử thanh lâu ở cổ đại nhìn thấy nam nhân." Vương Tiêm tấm tắc nói.
" Hừ!" Trương Vũ không có tâm tình cãi nhau cùng cô.
" Nha a." Vương Tiêm cũng tò mò, thấy phản ứng của Trương Vũ như vậy cũng giật mình, quay sang Tử Bạch đang ngồi bên cạnh hỏi. " Tử Bạch, cậu nói xem Trương Vũ xó việc gì mà vui vẻ như vậy?"
Tử Bạch thấy Vương Tiêm ghé vào người hắn như con mèo nhỏ, lỗ tai bỗng nóng lên kích thích tâm tình hắn, trả lời:" Cậu nên hỏi Tử Tuệ mới đúng."
Vương Tiêm nhìn về phía Tử Tuệ ngồi, vốn dĩ Tử Tuệ từ nhỏ đã rất yên tĩnh, ít lời, nhưng hiện tại lỗ tai cô có chút hồng, Vương Tiêm tức khắc đã hiểu ra, " Không thể nào, không phải Trương Vũ lúc nào cũng giữ bí mật sao? Sao giờ lại công kích rồi!"
" Cậu mỗi ngày học gì một chút, vậy mà năm nào cũng nằm trong top 10" Tử Bạch gõ lên trán Vương Tiêm.
Vương Tiêm một phen che đầu mình lại," Cả năm tớ đều hạng nhất vậy mà cậu còn đánh người."
Tử Bạch cảm thấy mỗi lần đều có thể bị nha đầu này làm tức chết, nhủng nhìn cô vẻ mặt đáng thương cười hề hề, có chút không đành lòng duỗi tay giúp cô xoa xoa, thật ra là hắn cũng không gõ nặng tay.
" Hắc hắc, Tử Bạch tốt nhất." Vương Tiêm gục vào lòng ngực Tử Bạch.
Còn Trương Vũ đang cẩn thận nhì Tử Tuệ bên cạnh, nhìn rồi lại cúi đầu, cúi đầu rồi lại nhìn qua, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lúc nàng trong lòng Tử Tuệ có chút lang mang, nếu tính tuổi hiện tại của cô, cũng đã hơn ba mươi, nhưng lại bị đứa trẻ Trương Vũ này làm rung động.
Bốn người đi vào sân bay, phi cơ của nhà Trương Vũ được đặt ở đậy.
Người lái xe chính là quản gia nhà Trương Vũ, cũng là trưởng bối nhìn bốn người bọn họ lớn lên, lúc xuốn xe quản gia mang bốn người bọn họ vào khu VIP, nhân viên sân bay biết quản gia, cho nên bọn họ đi một đường đã đến nơi.
Thấy phi cơ trước mắt, Vương Tiêm lôi kéo Tử Bạch đị lên trên, bốn người vào trong phi cơ, chọn chỗ ngồi bình thường.
Vốn dĩ Vương Tiêm muốn ngồi cùng Tử Bạch, mà ở trên đây vị trí ngồi bị tách ra, chỉ có thể một người một vị trí.
" Các cậu đã ngồi xong rồi ha, đừng đi lại, bằng không lại bì té, đặc biệt là cậu!" Trương Vũ nói xong, lại chỉ tay vào Vương Tiêm nói:" Vương Tiêm!" Trương Vũ nói với vẻ mặt tự đắc.
Vương Tiêm không thèm để ý nói:" Thiết, nơi này không phải của cậu."
" Hừ, thật ngại quá, nơi này đúng là của tôi, đây là quà sinh nhật ba tôi tặng."
" Nga nga, cậu thật nhiều tiền nga, tôi thật sùng bái cậu nha." Vương Tiêm bĩu môi, vẻ mặt không xem Trương Vũ ra gì.
" Cậu!" Trương Vũ muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt quen thuộc, tâm tình hắn ổn lại," Tôi không cùng con gái tranh đấu."
Nói cũng kì lạ, vốn dĩ Vương Tiêm thích Tử Bạch, Trương Vũ thích Tử Tuệ, hai người nên là bạn bè tốt mới phải, sao mà quan hệ hai người xung khắc như nước với lửa.
Bốn phía bỗng yên tĩnh, Tử Bạch bởi vì không có âm thanh quen thuộc bên người, có chút không thích ứng, mà Vương Tiêm vừa nói câu kia lại làm hắn rất để ý.
Hắn quay xuống sau xem, nhìn thấy một bóng dáng người nằm nghiêng.