Ầm--------
Cả phòng điều khiển đều rung chuyển mãnh liệt, mà cũng có thể là cả tinh cầu này đang run rẩy.
Mà cơ thể của Linh Ưu lúc này cũng vô cùng đau đớn, toàn thân trên dưới trong ngoài đều giống như là đang bị đột ra thành tro vậy.
Đau đau đau đau đau!!!
Khỉ thật!
Phải đến mười phút sau đó thì cơn đau trên người cô mới biến mất, mà trên màn hình của phòng điều khiển cũng xuất hiện một dòng chữ.
[Đã hoàn thành. Bắt đầu thanh tẩy phóng xạ trên phạm vi toàn cầu. Thời gian hoàn thành trong dự tính: Bốn tháng mười lăm ngày.]
Linh Ưu đưa tay lên mà nhìn thì liền nhìn thấy bản thân hiện tại chính là hoàn toàn trong suốt.
Đúng vậy! Hoàn toàn trong suốt!
Cô thử đưa tay lên rồi lướt qua một cái, một bảng điều khiển nhanh chóng xuất hiện.
Cô ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu điều chỉnh lại mọi thứ, đồng thời chỉnh lại cách dịch chuyển tới khu điều khiển trung tâm khi ở trong thế giới F.
Có rất nhiều nơi trong hệ thống đã bị hủy và bị thay đổi hoặc là xuất hiện bug.
Nhiều đến nỗi cô đã phải ngồi chỉnh hết cả mấy ngày mấy đêm.
Thế nhưng cô cũng không thấy mệt, bởi vì bây giờ cô không còn là con người nữa.
Đúng vậy, hiện tại cô chỉ là một thực thể năng lượng để mà điều khiển khu điều khiển khổng lồ này.
Trong mấy ngày nay thì cô cũng đã tự phát dị năng thời gian mấy lần.
Nhờ vậy mà cô cũng đã có được câu trả lời cho những câu hỏi mà cô vẫn luôn muốn kiếm tìm.
Ví dụ như là dòng chữ trên tay cô và dòng chữ trên cây cột thứ năm chính là do cô viết.
Và ở trong quá khứ cô cũng đã gặp được ông lão với hiệu ứng tiên nữ kia.
Ông lão ấy không hiểu sao lại chết đi và trùng hợp là lại có được thể năng lượng rồi tồn tại.
Mà Đức Ngài theo cách nói của họ, cũng chính là cô!
Tiếp trong lúc đó, cô cũng đã dịch chuyển và tới rất nhiều nơi trong quá khứ, tới nhưng thác nước khác để mà tìm người trông coi đợi tới ngày phá hủy tất cả các thác nước.
Cô ở trong cột sáng đó mà điều chỉnh suốt một thời gian rất dài.
Đợi cho đến khi trên mặt đất đều không còn chút phóng xạ nào thì cô mới bắt đầu gỡ bỏ tường bảo vệ bên bờ biển.
[Ký chủ, cô thích tôi à?] Một ngày nào đó, trong lúc mà Linh Ưu đang điều chỉnh lại code thì Hệ thống đột nhiên lại hỏi một câu.
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Linh Ưu nghiêng đầu nhìn qua.
[Cô trả lời câu hỏi của tôi là được rồi!] Hệ thống trợn mắt, vùng vằng nói.
“Ừ, thích anh.” Linh Ưu không chút ngẫm nghĩ mà gật đầu.
[Thật sao?] Hệ thống ngờ vực hỏi lại.
“Đương nhiên, tôi thích anh bằng cả tâm hồn trong trắng của tôi!” Linh Ưu chắc như đinh đóng cột mà nói.
[Ký chủ à, cô trăng hoa như vậy, có tôi rồi còn muốn có thêm Hạ Tích Thần thì tâm hồn trong trắng cái gì! Theo như tôi thấy thì ai đẹp cô cũng đều yêu!] Hệ thống bĩu môi lườm cô một cái.
“...” Gớt nước mắt.
“Thật ra thì Hạ Tích Thần chính là anh đó! Là một phần linh hồn thất lạc của anh!” Một lúc sau đó thì Linh Ưu mới nghiêm túc nói, sau khi nói xong lại còn gật đầu một cái, vô cùng tự tin với lời nói của mình.
Ừm! Chính là như vậy!
[Sao cô không nói tôi và cô là người tình kiếp trước luôn đi! Tưởng tôi dễ lừa chắc!]
“Ừm, chính là như vậy.” Linh Ưu ngay lập tức gật đầu nói.
Anh con mẹ nó tin tôi đi mà!
[Chính là như vậy cái ông nội cô.]
Sau đó thì hệ thống cũng đột nhiên biến mất tại chỗ.
Một thời gian sau đó thì Linh Ưu cũng đã điều chỉnh xong hết toàn bộ mọi số liệu.
Cô vươn vai một cái rồi nằm hẳn xuống sàn đầy vui vẻ.
[Cô không làm nhiệm vụ à? Còn chứ có hoàn thành đâu!] Hệ thống nằm bên cạnh nhai bim bim hỏi.
“Hệ thống a, anh biết không? Ở vị diện này có một bug rất lớn đó! tôi không làm gì thì cũng hoàn thành được nhiệm vụ.” Linh Ưu cười đến tít mắt nhìn anh.
[...] Có loại bug như vậy sao?
Bug gì? Sao anh không biết!
Một giây sau đó, hệ thống liền có cảm giác là xung quanh có chút thay đổi, vẫn căn phòng này nhưng lại có gì đó rất khác.
Trong lúc mà hệ thống còn đang không biết thế nào, thì đột nhiên từ trong không gian hệ thống lại lạnh lẽo thông báo một câu.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành.]
[...] Hả? Gì đấy! Làm sao lại hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?!?
“Anh quên rồi sao? Ở vị trước đây, tôi đã làm bá chủ rồi! Mà vị diện này vốn chỉ là vị diện đó ở quá khứ thôi, cho nên việc tôi cần làm chính là dịch chuyển tới thời gian tôi lên làm bá chủ là được.” Linh Ưu cực kỳ hả hê mà nói.
[...] Lại còn có thể chơi kiểu đó à?
“Đương nhiên! Được rồi, anh đưa tôi về không gian hệ thống được rồi.” Linh Ưu nhắm mắt lại, cực kỳ thư thái mà nói.
Nhưng mà tới một lúc sau thì cô vẫn thấy không có gì xảy ra liền quay đầu nhìn sang.
Bây giờ thì cô mới phát hiện ra là hệ thống vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
“Sao vậy?”
[Ký chủ, cô thích tôi thật chứ?]
Linh Ưu nhìn anh chằm chằm, sau đó thì mới mỉm cười, vô cùng dịu dàng mà nói: “Tôi không thể sống nếu thiếu anh.”
Hệ thống vừa nghe thấy cô nói như vậy thì đỏ bừng mặt, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.
“...” Làm trò mèo gì đấy!