Leo được nửa ngọn núi, thì cô liền nhìn thấy chiếc xe kia chạy xuống núi.
Linh Ưu trốn trong một bụi rậm gần đó, đợi sau khi bọn họ rời đi thì mới mò mặt ra.
Có cái gì đó không đúng lắm!
Cô nhanh chóng lao nhanh lên phía trên núi, sau đ1o rất nhanh liền tìm thấy một hang động.
Ở bên trong, có rất nhiều thùng gỗ lớn được xếp chồng lên nhau nằm khắp nơi.
Lại còn có cả các loại thùng phuy nằm ngổn ngang.
Cô đi sâu vào bên trong, cố gắng tìm kiếm.
Thế nhưng rốt cuộc lại không tìm được gì, ngay cả một mảnh thủy tinh vỡ cũng không có!
Bị lừa rồi!
[Dừa!]
Anh im đê!
Cô bực bội đá cục đá ở dưới chân một cái làm nó bật mạnh vào tường.
Linh Ưu “...” Ố là la!
Cô nhanh chóng đi qua bên đó, sờ sờ lên vách hang, sau đó lại gõ gõ mấy cái.
Bên kia vậy mà lại còn có một hang động khác!
Nhưng điểm mấu chốt chính là làm sao để qua bên đó?!?
Cô cũng đâu có biết đi xuyên tường đâu!
[Ờ.] Cô cứ ở đó mà tỏ vẻ đáng thương đi!
“...” Giữ thể diện cho nhau chút được không? Anh có giỏi thì mò mặt ra đây rồi hai chúng ta đánh tay đôi với nhau!
[Tôi đẹp chứ không có ngu!]
Xì!
Linh Ưu xì một tiếng rồi nhanh chóng tiến vào trong phía hang động bên kia.
Cô thở hắt ra một hơi, đầu có hơi choáng váng một chút.
Xem ra là cô bắt đầu quen dần lại rồi, không còn mệt nữa.
Xem ra sau này dùng loại bug* này để mà đi chọc tức người khác chắc chắn là rất vui!
*Từ này có dùng đúng không nhỉ? Thấy sai sai ớ!
Đáng mong chờ!
Lúc này thì cô mới bắt đầu quan sát xung quanh.
“...” Ồ wao! Nhiều người ghê…
Trong lúc mà cô còn chưa biết nên uy hiếp bọn họ trước hay là nên đánh bọn họ trước thì có một người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.
“Tinh tiểu thư, đã lâu không gặp.” Người đàn ông đẩy đẩy gọng kính nói.
Linh Ưu “???”
“Xem ra là đúng như cô nói, lúc gặp lại cô sẽ không nhớ ra tôi là ai. Không sao, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Hạ Chí Khanh, là thị trưởng của thành phố Khải Hoa này, cũng như là người trực tiếp chịu trách nhiệm về khu nghiên cứu hợp chất kia.” Hạ Chí Khanh chậm rãi nói.
“Ý ông là ông đã từng gặp tôi? Ông chắc chứ?” Linh Ưu nhíu mày, có chút cảnh giác nhìn ông ta.
“Đúng vậy, đây là bằng chứng.” Hạ Chí Khanh cẩn thận lấy trong túi áo ra một quả cầu bằng nắm tay trẻ em màu hồng phấn mà đưa cho cô.
Linh Ưu cầm lấy quả cầu kia, ngay khi vừa tới tay cô thì nó liền nhảy bật ra, sau đó là một dạng màn hình phi thực thể chiếu ra.
Mà người trên màn hình ấy lúc này không ai khác chính là cô.
“Ồ, rất vui được gặp. Tôi của một tiếng trước.”
Linh Ưu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang mỉm cười với mình, trong lòng không rõ tư vị.
Cảm giác nụ cười của bản thân rất ngứa đòn!
[Bây giờ cô mới nhận ra à?]
“Ai da! tôi có việc rồi, cô cứ đưa Hải Lam cho bọn họ là được rồi. Chào!” Cô của một tiếng sau nói xong câu đó rồi cười tươi mà biến mất.
Muốn đánh người ghê!
[Mời cô!]
Cút!
“Trước tiên tôi muốn biết các người đang làm gì có được không?” Linh Ưu bước tới, đứng cách Hạ Chí Khanh mấy bước chân rồi mới hỏi.
Ánh mắt của cô cũng đồng thời liếc về phía sau ông ta, ở phía bên đó có một khoan thủy tinh đang được đặt ở đó, một cái khoan thủy tinh cỡ trẻ em.
Mà ở bên trong khoan thủy tinh lúc này xác thực là đang có người nằm trong đó.
“Được.” Hạ Chí Khanh không chút suy nghĩ mà gật đầu.
“Ngài Hạ, chuyện này…” Một người ở đằng sau ông ấy lo lắng bước tới.
“Không cần lo lắng.” Hạ Chí Khanh nhìn anh ta khẽ gật đầu một cái.
“Nhưng mà…” Cô ấy từ đâu ra vậy!
Không phải là cô ấy bây giờ không nên ở đây sao???
“Tinh tiểu thư, mời cô đi theo tôi.” Hạ Chí Khanh đưa tay ra hiệu xin mời.
Linh Ưu cũng không hề khách khi mà đi về phía bên đó, Hạ Chí Khanh cũng đi theo ngay sau lưng cô.
Bước đến bên khoan thủy tinh, Linh Ưu hoàn toàn không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Hạ Tích Thần nhỏ bé đang nhắm nghiền mắt nằm trong đó.
Bên cạnh của cậu bé còn để một quả trứng lớn màu vàng mà cô nhìn thấy trước đó.
“Tinh tiểu thư, cô muốn biết về chìa khóa đúng không?” Hạ Chí Khanh nhìn Hạ Tích Thần, bàn tay khẽ vuốt ve mặt kính.
“Đúng vậy. Và tôi cũng muốn biết quan hệ của ông và Hạ Tích Thần là thế nào nữa.”
Hạ Chí Khanh gật đầu nghiêm túc nhìn cô, ngón tay khẽ gõ gõ lên trên mặt kính.
“Tôi là cha ruột của Hạ Tích Thần.” Mãi một lúc sau thì ông ấy mới lên tiếng, chỉ là trong giọng nói không còn bình thản như nãy đến giờ, mà nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra chút nghẹn ngào trong đó.
Mà ngay cả trong ánh mắt của ông ấy, cũng có thể nhìn thấy một nỗi đau đến cùng cực không cách nào che dấu đi được.