Linh Ưu mở bừng mắt ra thì liền nhìn thấy đôi mắt cún con mở to đây lo lắng của Hạ Tích Thần.
Lúc này cô đang nằm trong vòng tay của Hạ Tích Thần, còn Hạ Tích Thần thì đang run rẩy ôm lấy cô.
“Không sao.” cô đưa tay lên sờ sờ đầu của cậu mà trấn an.
Hạ Tích Thần đưa tay sờ sờ trán cô một chút rồi lại buông lỏng cô ra, nhưng sau đó không hiểu sao đột nhiên cậu lại ôm chặt lấy cô.
Hệ thống vừa mới xuất hiện thì liền nhìn thấy một màn này, cao lãnh hừ lạnh một tiếng.
[Cẩu nam nữ!]
Linh Ưu “...” What?
Hệ thống thấy cô nhìn anh thì liền trợn mắt một cái rồi liền bay về phía ông cụ kia đâm đâm chọt chọt đầy thích thú.
“Bây giờ con đã biết được mình phải làm gì rồi chứ?” ông ấy nhìn Linh Ưu, mỉm cười dịu dàng mà hỏi.
Hạ Tích Thần nghe thấy ông ấy hỏi như vậy thì nghiêng đầu nhìn cô.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Linh Ưu liếc mắt nhìn ông ấy một cái, rồi lại tiếp tục xoa đầu trấn an Hạ Tích Thần mà nói.
“Được thôi, ta hiểu, ta sẽ cho con thời gian để mà suy nghĩ.” Ông ấy gật đầu một cái, sau đó liền biến mất.
Linh Ưu cũng không nán lại đây lâu, mà cùng với Hạ Tích Thần đi ra ngoài.
Vừa ra tới bên ngoài thì hai người liền gặp cậu bé vừa nãy.
“Ông bảo em chuẩn bị chỗ ở cho anh chị rồi, anh chị cứ đi theo em.” Cậu bé nói một câu như vậy rồi lại đi về một phía.
Nơi được chuẩn bị cho họ là một ngôi nhà ở dưới vách đá, xung quanh căn nhà là những khóm hoa đủ màu xinh đẹp.
“Ông nói là vì để tránh có một vài chuyện ảnh hưởng tới người trong làng nên bảo em để mọi người ở đây.” Cậu bé đứng trước cửa nhà mà nói.
“Một vài chuyện sao?”
“Đúng vậy, mặc dù là làng của em đã sống tách biệt với xã hội bên ngoài từ rất lâu rồi, và dù được bảo vệ bởi Đức Ngài. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, vẫn phải để anh chị rách ra với làng vì an toàn của hai bên.” Cậu bé nói xong thì cúi chào hai người rồi rời đi.
Linh Ưu và Hạ Tích Thần đi vào trong căn nhà, bên trong rất thoáng đãng, mọi thứ trong nhà đều rất đầy đủ tiện nghi.
Linh Ưu sắp xếp mọi thứ trong nhà xong, cho hệ thống ăn rồi thì mới lên giường nằm, chuẩn bị dùng dị năng của nguyên chủ.
[...] Không đúng! Cô nói cho tôi ăn là ý gì??! Coi tôi là cún à?!?
Không có!
[Không có? Đó còn không phải là cô đang so sánh tôi với chó à?] Hệ thống dí sát mặt tới mặt cô, bóp lấy mặt cô mà nói.
“So sánh là một việc làm đối với hai sự vật sự việc khác nhau. Tôi không có so sánh!” Linh Ưu liếc nhìn anh một cái rồi nhắm mặt lại, sau đó lại còn bồi lên một câu: “từ nãy tới giờ chỉ có mình anh nói nh là chó thôi. Trong túi vẫn còn thịt khô đó.”
[...] Hừ!
Vì thịt khô muôn năm!
…
“Chị ơi, chị, chị tỉnh lại đi. Mẹ em nói ngủ ở ngoài trời như vậy sẽ bị cảm đó.”
Linh Ưu nhíu mày, khó chịu mở mắt ra.
Trước mặt cô lúc này là một cậu bé mà cô vô cùng quen thuộc.
“Hạ Tích Thần?” Cô nhíu thử hỏi một tiếng, nhưng sau đó chính cô cũng tự phủ nhận.
Đây không phải Hạ Tích Thần.
“Không phải, em không phải Tích Thần, em là Tích Thanh. Là anh của A Thần. Ơ? Chị có quen biết với A Thần ạ?” Hạ Tích Thanh mở to đôi mắt trong sáng đầy tò mò mà nhìn cô.
“Coi như có quen biết đi.” Linh Ưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Quả thật là có quen biết, nhưng là trong tương lai mới quen biết nhau.
“Oa, vậy em ấy có khỏe không ạ? Có ăn ngoan không ạ?” Tích Thanh ngừng một chút rồi mới rụt rè hỏi thêm một cậu: “Em ấy có nhớ em không?”
“... Tích Thần rất khỏe, ăn rất ngoan.” Linh Ưu ngẫm nghĩ rồi mới nói.
Dù là cô gặp Hạ tÍch Thần trong tương lai, nhưng mà hiện tại Tích Thần khỏe mạnh như vậy, lúc nhỏ chắc không tới mức bệnh liệt giường đâu nhỉ?
“Vậy ạ?” Tích Thanh nghe thấy cô nói như vậy thì lại tiếp tục dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn cô.
“Có, Tích Thần rất nhớ nhóc.” Linh Ưu nhìn bộ dạng cún con đó của Tích Thanh, lại không nhịn được mà xoa xoa đầu của cậu bé.
“Vậy thì thật tốt quá!” Cậu bé nghe thấy cô nói như vậy thì liền nở nụ cười ngốc nghếch nhìn cô.
“A Thanh, con đang làm gì ở đó vậy? Chúng ta phải về nhà thôi.” Một giọng nói đầy lo lắng của một người phụ nữ vang lên.
“Em phải về rồi ạ. Tạm biệt chị.” Tích Thanh cười tươi như hoa nhìn cô, trước khi đi còn dúi cho cô mấy cái kẹo: “A Thần rất thích ăn kẹo này. Nhờ chị nói với em ấy, em rất nhớ em ấy.”
Linh Ưu nhận lấy mấy viên kẹo, cất vào người rồi gật đầu.
Tích Thanh cười với cô một cái rồi chạy theo người phụ nữ kia, thi thoảng cậu bé lại còn quay đầu lại vẫy vẫy tay cười với cô.
Linh Ưu nhìn theo Tích Thanh cho tới khi cậu bé đi khuất bóng rồi mới rời đi.
Tên của hai nhóc này thật hay, Tích Thanh, Tích Thần. Thanh Thần, buổi sáng sớm.
Cả hai đúng là đều trong veo như bầu trời buổi sớm.