Linh Ưu hất mặt nhìn về phía Lâm Khanh Khanh bên kia.
Việc cô và hạ tích Thần có thể biết được nguyên dạng của cô ta cùng với lý do mà hai người có không bị tổn thương bởi ngọn lửa kia đều là nhờ Hạ Tích Thần cả.
Lúc đi trên hành lang, Hạ Tích Thần đã nói với cô rằng trước đó sau khi nằm vào khoang thủy tinh thì anh liền được đưa tới một không gian kỳ quái, ở đó ngoài một cái màn hình lớn ra thì không có ai hay thứ gì cả.
Hạ Tích Thần không dám động loạn nên cứ ở yên ở thế giới đó mà không làm gì cả, chỉ ngồi yên một chỗ rồi nghĩ tới cô.
Sau đó thì anh mới đi vào thân thể này, nên Hạ Tích Thần đả dự đoàn, nơi tận cùng của thế giới, rất có thể chính là nơi tận cùng của ý nghĩ.
Chính là thế giới này vốn dĩ là giả, nên nó tồn tại dựa theo suy nghĩ của nhân loại.
Người tạo ra nó đã tạo ra những ký ức cho nhân loại, thiết lập ra một thế giới ảo thông qua đó.
Cho nên chỉ cần để cho bản thân hoàn toàn chối bỏ tất cả sự tồn tại ở đây thì sẽ tới được nơi đó.
Hiện tại Linh Ưu chỉ mới chối bỏ tất cả các thứ khác, riêng Lâm Khanh Khanh ra, mà cũng bởi vì như vậy mà cô mới có thể nhìn rõ được dung mạo thật của cô ta.
Chẳng qua nơi này có chút khó tới, phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy thì Linh Ưu mới miễn cưỡng tiến vào được.
“Tích Thần, bắt lấy cô ta đi.” Linh Ưu nhàm chán nhìn đám lửa vây quanh người một chút.
Cô vừa rồi suy nghĩ lung tung hơi nhiều, suy nghĩ lung lay nên hiện tại bắt đầu cảm thấy có chút nóng rồi.
Hạ Tích Thần vừa nghe thấy cô nói như vậy thì liền phóng điện ra.
Hiện tại thì chỉ có bên phía Linh Ưu không có chút đau đớn nào từ sức mạnh của cô ta, nhưng cô ta thì không.
Cho tới lúc mà Lâm Khanh Khanh bị bắt trói lại thì vẫn không thể tin được.
Tại sao cơ chứ?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Cô ta đã bỏ lỡ chỗ nào cơ chứ!
Linh Ưu đi tới trước màn hình, đưa tay tới trước, một luồng ánh sáng xanh liền xuất hiện.
Ngay lúc này thì Lâm Khanh Khanh mới phát hiện ra, trù Lam Tinh Kỳ, hai cây cột kia, thì mọi thứ đều biến mất, mà cái màn hình kia cũng to lớn hơn, hình ảnh trên đó cũng nhanh chóng biến mất.
Linh Ưu nhẹ nhàng thao tác mấy cái, cái thanh tải kia liền rút lại, hình ảnh bên trên liền nhảy tán loạn, nhưng cuối cùng nó lại nhảy về hình ảnh trước đó mà Lâm Khanh Khanh thấy.
‘Cho đi kiến thức và sinh mạng, giành lấy quyền điều khiển thế giới hão huyền giả dối.’
Chỉ khác là vừa nãy là từ ‘hy sinh’ lúc này là từ ‘cho đi’.
“Nếu như cô cũng muốn giành quyền quản lý thế giới này! Vậy thì tại sao ngay từ đầu không hợp tác với tôi? Như vậy không phải tốt hơn không biết bao nhiêu lần sao? Chúng ta đều giống nhau mà thôi!” Lâm Khanh Khanh tức giận la lên.
“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Cái tôi muốn là thức tỉnh cả thế giới này.” Linh Ưu bấm bấm chọt chọt trên bàn điều khiển, thờ ơ nói.
“Cô…” Lâm Khanh Khanh vốn muốn nói tiếp, thế nhưng mà lại bị Hạ Tích Thần bổ một phát vào cổ ngất tại chỗ.
Riêng Lam Tinh Kỳ thì hoàn toàn không cần để tâm, cô ta lúc này đã ngất luôn rồi.
Linh Ưu thử mấy lần nhưng đều không được, vẫn luôn là dòng chữ đó.
“Tiểu Kha, để tôi thử.” Hạ Tích Thần đứng trước hai cây cột kia, mỉm cười nói.
“Không được. Lỡ như không được thì sao?” Linh Ưu nhíu mày nói.
“Sẽ được.” Hạ Tịch Thần mỉm cười: “Sinh mệnh thì vừa nãy đã có người đàn ông kia hiến vào rồi, bây giờ chỉ cần kiến thức thôi.”
“Kiến thức đó là như thế nào?” Linh Ưu nhíu mày.
“Chính là hiểu rõ về thế giới thực tại ngoài kia. Mục đích chính là để hệ thống xác nhận thế giới bên ngoài đã đủ an toàn hay không.”
“Nhưng như vậy rồi anh còn có thể tỉnh dậy không? Hay là giống như Hàng Duật Khanh?”
“Em sẽ đợi tôi chứ?” Hạ Tích Thần nghiêng đầu hỏi.
“Sẽ.”
“Vậy là được rồi.” Hạ Tích Thần cười tươi như hoa nói.
“Nếu tôi không tỉnh lại thì em nhớ lời hứa của em. Em nhất định phải tìm tôi...” Hạ Tích Thần đưa một tay vào bên trong, sau đó là nữa người, lúc sắp bị hút hẳn vào bên trong thì anh mới nói hết câu: “Ở quá khứ.”
Linh Ưu nhìn Hạ Tích Thần biến mất ở đó, lơ ngơ suy nghĩ về câu nói của anh.
Tìm ở quá khứ là ý gì?
???
Trên màn hình lại xuất hiện thanh tải kia lại xuất hiện, tiến trình lại nhanh chóng nhảy lên.
Nhưng sau khi vượt qua mức 75% thì nó lại chạy chậm hơn một chút.
Linh Ưu ở nơi đó đợi thanh tải đó nhảy lên.
Không biết Hạ Tích Thần đánh Lâm Khanh Khanh thế nào, nhưng cô ta mãi mà vẫn không tỉnh lại.
Sau đó thì cô mới biết là không liên quan tới cú đánh đó, mà lòa trước đó Hạ Tích Thần trực tiếp khóa luôn ý thức của cô ta lại.
Mà ở trong cái túi mà Hạ Tích Thần để lại, Linh Ưu còn tìm thấy một lá thư.
Là thư do một người tên Tinh Xuyên gửi tới cho Hạ Tích Thần.