[Ký chủ đúng là cái đồ yếu gà! Cô mau nhìn đi, là một cái đồ vừa nghèo vừa yếu gà lại vừa không có quyền thế nó khổ như vậy đấy!] Hệ thống lơ lửng ở bên cạnh nhìn Linh Ưu đang lồm cồm bò dậy mà nói.
“Tại ai hả? Nếu như để tôi chết thì tôi cần phải làm mấy trò này à?” Linh Ưu phủi phủi người trợn mắt mà oán về.
[...] Ký chủ thần kinh tôi nói không lại!
Linh Ưu nhanh chóng đi tới bên cạnh kéo Hạ Tích Thần dậy, nhanh chóng mở thiết bị ra xem phương hướng.
Trầy trật mãi mới tìm được tới con tàu mà cô để ở vùng đất trống gần đó, cô vừa tới nơi thì nhanh chóng khởi động con tàu lên, nhanh chóng về khu Beta để vào lại khu Alpha.
Mà về tới khu Beta thì Lâm Khanh Khanh cũng đã đồng bộ hóa xong với thiết bị điều khiển.
Cô ấy thông qua camera của bộ điều khiển quan sát xung quanh một chút rồi mới lên tiếng gọi: “Tiểu Kha, đã về tới khu beta rồi sao?”
“Về tới nơi rồi.” Linh Ưu mệt mỏi cởi bộ đồ bảo hộ trên người ra, móc lại vào cái móc ở trên cửa, cả người đã khó chịu đến choáng váng, hai mắt liên tục díp lại.
Cả người lung lay muốn ngã.
Khỉ thật!
Hạ Tích Thần vừa thay bộ đồ kia ra xong thì thấy Linh Ưu sắp ngã xuống liền đi tới đỡ lấy cô, dúng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
“Tôi không sao.” Linh Ưu lắc lắc đầu, nhanh chóng ổn định lại cơ thể.
Hệ thống vừa đưa tay ra ở bên cạnh [...]
Anh nhìn xuống hai tay của mình, thấy Linh ưu không chú ý tới thì liền trầm mặc thu tay lại.
Việc ruồi bu kiến đậu!
“”Bây giờ tớ cần phải về đúng khoang của tớ sao?” Linh Ưu nhìn Lâm Khanh Khanh trong điện thoại mà hỏi.
“Không hẳn, cậu chỉ cần tìm một khoang thủy tinh rồi nằm vào bên trong là được. Hệ thống sẽ tự tìm ra số liệu thân phận của cậu rồi đưa cậu vào đúng thân phận. Khu Beta này có sẵn khá nhiều khoang trong đó, vì khu này lúc trước có chút chuyện xảy ra nên vẫn còn vài khoang trống.” Lâm Khanh Khanh nhẹ nhàng nói.
“Ừm, cậu hiển thị đường ới đó có được không?”
“Được.’ Lâm Khanh Khanh nói xong thì liền hiển thị bản đồ lên trên màn hình của thiết bị, trên đó còn có cả một đường màu xanh chỉ đường.
ở trong phòng mà Lâm Khanh Khanh chỉ quả thật là có khá nhiều khoang trống, Linh Ưu mệt mỏi tìm một khoang rồi nằm vào, ngay khi mà cô chuẩn bị đóng cửa khoang lại thì cánh tay đột nhiên bị níu lại.
Cô vừa nhìn lên thì liền bắt gặp ánh mắt đầy bất an của Hạ Tích Thần.
Linh Ưu “...” Sao cô lại quên mất con hàng này rồi!
“Khanh Khanh, nếu như là một người khác đột ngột đi vào thì sao?”
“Tớ không rõ nữa, vì từ trước đến nay chưa từng có trường hợp này.” Lâm Khanh Khanh lắc đầu nói.
‘Để tôi thử vào trong mấy khoang thủy tinh kia nằm xem sao.’ Hạ Tích Thần đưa cái bảng lên trước mặt Linh Ưu.
“Ai biết được sẽ…” Linh Ưu nhíu mày.
‘Không biết thì phải thử mới biết. Yên tâm, tôi sẽ đi tìm cô.’ Không đợi Linh Ưu nói xong thì hạ Tích Thuần lại đưa cái bảng lên lần nữa.
Linh Ưu trầm mặc nhìn Hạ Tích Thần, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Cửa khoang thủy tinh nhẹ nhàng đóng lại, cô lần nữa chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Lần này cô chìm vào trong bóng tối rất lâu, không biết qua bao lâu thì cô mới nhìn thấy ánh sáng trước mặt.
Cô trợn mắt nhìn trần nhà màu trắng ở trước mặt, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
“A! Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Linh Ưu nhìn về hướng phát ra âm thanh, một cô y tá đang đứng đó.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Linh Ưu chống tay ngồi dậy, cả người của cô lúc này có chút đau nhức.
“Cô ngất đi một tuần rồi. Để tôi đi gọi bác sĩ và người nhà của cô tới.” Cô y tá nói xong thì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Linh Ưu ngồi dậy, đi vào trong nhà vệ sinh trong phòng mà rửa mặt một vệ sinh cá nhân một chút rồi mới đi đến bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Bên dưới khuôn viên bệnh viện, có bệnh nhân mà cũng có người nhà bệnh nhân đang đi tản bộ.
mà ở bên ngoài bệnh viện, dòng người vẫn đang nhộn nhịp đi lại làm việc.
Bác sĩ rất nhanh đã tới nơi và làm kiểm tra sơ bộ cho cô.
Mà Linh Ưu cũng đã nghe được tình hình của cô lúc đó từ cô y tá kia.
Cô là được người tài xế taxi kia chở tới đây, lúc đó người tài xế kia có chút kỳ lạ khi thấy cô đột nhiên một thân một mình đi vào căn nhà hoang như vậy thì liền có chút kỳ quái.
Chính vì như vậy mà ông ấy mới quay lại thì phát hiện ra cô ngã trong đống đổ nát đó rồi mang tới đây.
Nhạc Tiên Kiều rất nhanh đã chạy tới, nghiêm khắc khiển trách cô một trận.
Mà Vũ Tường Minh cha của nguyên chủ và Vũ Hà an cũng nhanh chóng tới thăm cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vũ tường Mình, mái tóc dài cột lên, ăn mặc rất tuấn lãng hào hoa, đúng kiểu của người họa sĩ.
Vũ Tường Minh không nghiêm khắc như Nhạc Tiên Kiều mà rất ôn nhu, cả hai giống như là bù đắp tính cách cho nhau vậy.
Vũ Hà An bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời lần này cũng nghiêm khắc phê bình cô một trận.
"..." Làm như cô là đứa con nít ấy!