Linh Ưu lần nữa mở mắt ra, lúc này thì cô không còn nằm trong khoang thủy tinh nữa mà là nằm trong một căn phòng có tông màu vàng ấm áp.
Cô nhanh chóng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, hoa nở chim hót, bướm dạo ong vờn.
Thi thoảng trong vườn lại có vài người giúp việc đi qua đi lại làm việc.
Linh Ưu: ????????????????????????????
Hả? Đây là cái thế giới kỳ diệu gì? Ngủ một giấc dậy thì cả thế giới liền thay đổi à?!?
Hay là do cách mở mắt vừa nãy của cô không đúng?
Cô nhanh chóng đi lui, nằm lại trên giường nhắm mắt lại, sau đó cô đột nhiên mở mắt ra.
Vẫn là căn phòng đó, chỉ là hiện tại trước mắt cô lại nhiều hơn một gương mặt.
“...”
[Ký chủ, cô vậy mà lại nằm yên một chỗ thật à?] Hệ thống bĩu môi nói một cách nhàm chán.
“Hệ thống, cho tôi ký ức.” Linh ưu nhàn nhạt nói.
[Tự giác như vậy sao?] Xem ra lần sau vẫn nên áp dụng các hình thức trách phạt này với ký chủ.
Đây là một thế giới rất bình thường, như thế giới trước của Nhậm Thanh Hoan mà thôi.
Điều khác biệt duy nhất chỉ có nguyên chủ. Nguyên chủ tên là Vũ Linh Kha, là một nghệ sĩ piano tài ba.
Cô từ nhỏ đã được mẹ của cô truyền cho niềm say mê với piano, mà nguyên chủ thật sự yêu thích loại hình nghệ thuật này.
Nguyên chủ cứ như vậy mà an bình lớn lên rồi trở thành một nghệ sĩ piano thật thụ.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm nguyên chủ lên 24 tuổi, vào một đêm sau khi cô ấy tỉnh dậy, thì liền không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy thế giới này không đúng lắm.
Mà chính cả những giấc mơ của cô ấy cũng rất không đúng.
Trong giấc mơ của cô ấy, chính là một nơi nằm sâu dưới đáy biển cùng với những khoang chứa người.
Lúc đầu nguyên chủ chỉ hơi lạ khi cảm thấy giấc mơ đó quá chân thật, và cô ấy hoàn toàn có thể điều khiển bản thân cũng như điều khiển cơ thể ở trong mơ. Nguyên chủ chỉ cho rằng là bản thân vô tình điều khiển được giấc mơ mà thôi.
Sau đó thì cô ấy cũng không còn suy nghĩ về giấc mơ ấy nữa.
Thế nhưng một năm sau đó, cô ấy lại tiếp tục mơ thấy giấc mơ ấy, việc gặp lại một giấc mơ là chuyện rất bình thường, nhưng mà sau đó tần suất nguyên chủ gặp giấc mơ đó càng lúc càng nhiều.
Sau hai năm tính từ lần đầu tiên nguyên chủ gặp giấc mơ đó, thì hiện tại lúc mà Linh Ưu xuyên vào đây là lúc mà cách tuần nguyên chủ lại mơ thấy một lần.
Sau đó thì tần suất lại trở nên liên tục hơn, một ngày một lần, sau đó thì chỉ cần nguyên chủ chợp mắt một chút là giấc mơ đó cũng sẽ kéo tới.
Chỉ là mơ thôi thì đâu có vấn đề gì, vấn đề là giấc mơ đó quá chân thực và quá liên tục, khiến cho nguyên chủ dần trở nên lẫn lộn giữa thế giới thực và giấc mơ.
Lâu dần, tinh thần của nguyên chủ dần trở nên bất ổn, cô bắt đầu chơi những bản nhạc kinh dị và nói ra những lời đáng sợ.
Đại loại như thế giới này đã sớm diệt vong, hay là toàn thể nhân loại rồi sẽ chết,...
Đến khi không chịu được nữa, cha mẹ của nguyên chủ mới phải mang cô ấy vào bệnh viện tâm thần.
Không lâu sau đó thì đột nhiên có một nhóm người tới, bọn họ nói sẽ chữa bệnh cho nguyên chủ, nhưng rồi lại bắt nguyên chủ đi để làm những thí nghiệm đáng sợ, cuối cùng cô ấy phải chết một cách đau đớn.
Tiếp nhận xong ký ức, Linh Ưu liền ngồi yên trên giường mà chép chép miệng.
Khó trách nguyên chủ lại nhầm lẫn giữa thật và ảo đến phát điên, ngay chính cả cô cũng như vậy mà.
Giấc mơ về nơi đó quá thực!
Cô thở dài một cái rồi đứng dậy đi vào trong phòng tắm mà vệ sinh cá nhân một chút.
“Hệ thống nhiệm vụ chính tuyến lần này là gì?” Linh Ưu ngồi trên ghế, vừa lau mặt vừa hỏi.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Mời ký chủ trở thành người mà toàn bộ nhân loại phải kính ngưỡng. Đánh giá nhiệm vụ: Sơ cấp. Đánh giá nhiệm vụ và thế giới: Một sao.]
“Nhiệm vụ quái quỷ gì? Mi nói ta làm sao trở thành người mà nhân loại kính ngưỡng hả?!?” Không lẽ giờ cô gieo dịch bệnh cho toàn nhân loại rồi đi bán thuốc giải à?!?
Như vậy thì có mà bị đánh cho chết chứ kính ngưỡng khỉ gì?
Lại còn là nhiệm vụ sơ cấp!
Hệ thống, mi nhanh tới đây! Chúng ta nói chuyện về nhân sinh khó dễ một chút!
[Ký chủ, cấp nhiệm vụ này là hoàn toàn chính xác với nhiệm vụ này, đây là đánh giá do hơn mười người bầu ra nha.] Hệ thống vui sướng ngồi trên nóc tủ mà đung đưa chân.
Ồ! Mười người cơ đấy!!!
Các người là trung tâm đa cấp hại người phải không! Mẹ!
“Tiểu Kha, con đang làm gì vậy?” Nhạc Tiên Kiều vừa đi vào phòng, thấy cô đang đứng chống nạnh mắng cái tủ thì liền nhíu mày hỏi.
“...” Tại sao lần nào cô đang làm mấy chuyện đáng xấu hổ như này thì đều bị phụ huynh của nguyên chủ bắt được?!?
Linh Ưu trấn định thả hai tay xuống, hắng giọng một tiếng rồi đi tới ngồi xuống trên giường: “Mẹ tìm con có chuyện gì không?”
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Chỉ cần đủ nhanh thì xấu hổ cũng không đuổi kịp