Bên phía nhà họ Vương hiện tại đang gà bay chó sủa, bên này cha Nhậm lại bắt đầu đi tìm đối tác để mà hợp tác củng cố lại công ty.
Còn hiện tại thì Linh Ưu đang ôm một cục bột nhỏ vừa mềm vừa nhỏ vừa thơm trong ngực, cánh tay liên tục sờ sờ mó mó cái má núng na núng nính của thằng bé.
Cô ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, dùng nụ cười ngọt ngào chân thành nhất để mà lừa… Phi, để mà khuyên bảo cô ấy: “Thế nào? Cô vẫn còn tơ tưởng tới anh ta sao?”
Mà cô gái trước mặt cúi đầu nhìn những hình ảnh trong tay, cả người không ngừng run lên, một lúc sau đó thì cô ấy mới ngẩng đầu lên cười một cách đau đớn: “Tôi thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ trở thành loại người như vậy.”
Nhân cách lại có thể trở nên méo mó như vậy!
Cô ấy có thể nhìn ra rất rõ, những cô gái trong những bức hình này đều có chung một đặc điểm, chính là có nét nào đó giống cô ấy, nhất là Nhậm Thanh Thanh.
Mà đằng sau đó, giống như mấy nữ chính trong thể loại ngôn tình tổng tài máu chó trên thị trường, nữ chính sau khi có người tới thông báo chuyện đau buồn về người mà cô ấy yêu thì cô ấy bắt đầu kể.
Cô ấy và Vương Cẩn Mặc quen biết nhau từ thời đại học, chỉ là sau đó vẫn như bao câu chuyện tổng tài máo chó thường thấy, lại là vở kịch mẹ của nam chính tới dùng tiền vứt thẳng tiền vào mặt nữ chính rồi đuổi đi.
Mà lúc ấy, Thẩm Hinh Nhi, tức người trước mặt cô đây, đã phát hiện ra bản thân mình mang thai rồi nên mới ương ngạnh không đồng ý.
Chỉ là đến cuối cùng lại vì một vài chuyện mà hiểu lầm, đến cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi ra đi.
Mà cục bột cô đang ôm trong lòng chính là đứa bé năm đó.
Ài, mấy loại kịch bản như vậy thật đáng sợ!
Mà sắp tới chắc hẳn sẽ có rất nhiều chuyện vui!
Lót dép hóng!
[Ký chủ à, cô cứ như vậy mà hóng chuyện của người khác thì có ổn không?] Giọng nói đầy khinh bỉ của hệ thống đều đều vang lên.
Linh Ưu liếc mắt nhìn hệ thống đang ngồi trên cái ghế trống bên.
Nếu như không phải lúc này hệ thống đáng kính nhà cô đang cosplay thành kiểu hội chị em bạn dì, một bên cắn hạt dưa một bên uống nước trà thì cô thật sự sẽ sờ lên lương tâm của mình một chút.
[Vậy nếu không thì lương tâm cô có đau không?]
Ồ, không có lương tâm.
Hệ thống bày ra vẻ mặt tôi đã sớm biết mà nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục chế độ hóng chuyện.
“Vậy bây giờ cô định thế nào?” Linh Ưu sờ sờ má cục bột nhỏ, híp mắt hỏi.
“Tôi… Cũng không biết nữa…” Thẩm Hinh Nhi nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong ly trà, chỉ thấy lòng trĩu nặng.
“Hay là cô muốn quay lại với anh ta, muốn nói lại cuộc tình với loại người như anh ta? Còn Thẩm Bảo Bối của cô đây thì sao? Có một người cha như vậy, thằng bé sẽ có thể trưởng thành với một tam quan bình thường sao?” Linh Ưu sờ sờ đầu cậu bé, hỏi.
“Không… Tôi không có!” Thẩm Hinh Nhi vừa nghe thấy chuyện này có tác động tiêu cực với Thẩm Bảo Bối thì liền hoảng hốt.
“Ồ, vậy thì theo như tôi thấy cô vẫn nên suy nghĩ nhanh lên, mà cũng phải thật quyết đoán, tôi gặp trường hợp như cô nhiều rồi. Đằng trước vừa mới quyết tâm rời bỏ thì đằng sau liền bị dỗ cho quay vòng vòng.”
“Làm sao có thể như vậy được cơ chứ!” Thẩm Hinh Nhi có chút lúng túng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Có chứ, hiện tại cô chưa được anh ta dỗ dành nên mới nói như vậy. Chứ sau khi được anh ta dỗ rồi thì khi gặp lại tôi thế nào cô sẽ không nói là anh ta bị hại, tất cả là do Nhậm Thanh Thanh bày trò, rồi cả anh ta là vì nhung nhớ yêu thương cô nên mới đi tìm nhiều người phụ nữ giống cô để mà lòng bớt cô đơn? Nếu anh ta thật sự yêu cô thì đã tin tưởng cô không để cô đi, nếu anh ta thật sự yêu cô thì đã sớm vứt bỏ tất cả mà đi tìm cô rồi.
Mà anh ta đã làm gì? Ở đây làm thiếu gia, làm Vương tổng cao cao quý quý của anh ta. Ngay khi cô về thì mới chạy tới ép buộc cô, nói anh ta yêu thương cô, muốn cô ở bên cạnh? Ừm, tình yêu cao cả thật!”
“...” Thẩm Hinh Nhi bị Linh Ưu nói cho cứng họng, đúng như cô nói, nếu như Vương Cẩn Mặc tới cầu xin cô, tới đây muốn nối lại tình xưa, thì rất có thể cô ấy sẽ xiêu lòng mà chấp nhận.
Bởi dù sao đi nữa thì cô ấy cũng rất mong muốn có thể quay về bên anh ta, muốn cho Thẩm Bảo Bối có một gia đình hoàn chỉnh nhất có thể.
“Thế nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi chẳng có gì cả! Tôi có gì để chống lại anh ta chứ?” Thẩm Hinh Nhi cúi đầu, cả người lại run lên.
Chưa bao giờ cô ấy lại hận sự yếu đuối của bản thân như vậy!
“Cô chỉ cần lạnh lùng từ chối anh ta là được. Huống hồ dù cô yếu đuối nhưng không có nghĩa là người bên cạnh cô yếu đuối.” Linh Ưu vừa nói vừa hất mặt về người đàn ông đang ngồi chờ ở quán cafe đối diện.