Quân Linh Ưu nhìn mẹ Nhậm đang loay hoay cắm hoa.
Mẹ Nhậm năm nay cũng đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng dung nhan vẫn còn được bảo dưỡng rất tốt.
Cô chống cằm nhìn bà đến thất thần.
[Oa. Có kịch hay rồi!] Hệ thống đột nhiên nhảy ra nói một câu, giọng nói đầy sung sướng.
Quân Linh Ưu nhướng mày, thu tầm mắt lại nằm xuống giường.
Kịch hay mà hệ thống nói xem ra chỉ có thể là ly trà xanh mơn mởn kia rồi.
Quân Linh Ưu lục lọi trong ký ức nguyên chủ về những lần mà cô ấy đối đầu với Nhậm Thanh Thanh trước đây.
[Ký chủ, cô có ý tưởng gì không?] Hệ thống thò đầu từ trên trần nhà xuống, trong đáy mắt tràn đầy thích thú.
Quân Linh Ưu “...” Mi thật ra là hệ thống kinh dị đúng không?
Nếu không phải là do đây thật sự không phải là thế giới của cô, mà đây cũng không phải thân thể của cô thì cô thật rất nghi ngờ là bản thân đang bị một con ma thần kinh đùa giỡn.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Ta cảm thấy thiết lập của cô ta khá là thú vị.”
[Hửm? Ý cô là sao?]
Quân Linh Ưu mặc kệ hệ thống mà nhắm mắt lại dưỡng thần, thanh lọc tâm thần, ổn định cơ thể.
Vẫn nên nện chết hệ thống hay là thịt chết hệ thống nhỉ?
[...] Thanh lọc tinh thần với ổn định cơ thể cái ông nội cô!
Đầu năm nay quá đẹp là một tội lỗi lớn của thế giới!
Anh thật đáng thương!
Nhưng đáng thương nhất vẫn là những người muốn mắc tội cũng không mắc được!
Cạch một tiếng, cánh cửa được đẩy ra.
Một cô gái mang một cái đầm trắng thướt tha bước vào.
Phải công nhận là Nhậm Thanh Thanh cũng…
[Xấu!]
Anh im đi!
[Ký chủ, sự thật chỉ có một!]
Ha ha.
Thật ra thì Nhậm thanh Thanh không hẳn là xấu, cô ta chính là kiểu ngọt ngào đáng yêu, mắt nai to tròn, môi trái tim hồng hồng.
Quân Linh Ưu híp mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh.
Nhìn cô ta như này, thật không biết nên chơi cô ta kiểu nào đây nhỉ?
[Thứ lỗi cho bản hệ thống hỏi thẳng, chơi của cô là chơi theo nghĩa nào?]
Hừ!
Chắc chắn là không phải nghĩa đen tối rồi!
Chơi theo nghĩa đen thì ta chỉ muốn chơi mi thôi.
[...]
“Dì. Tiểu Hoan, em cảm thấy thế nào rồi?” Nhậm Thanh Thanh đi vào bên trong, nhẹ giọng chào một tiếng rồi nhanh chóng đi đến bên giường bệnh.
Mẹ Nhậm nhìn thấy cô ta thì có chút khó chịu, bà thở dài một tiếng rồi lấy hộp cháo từ trong túi ra, vừa múc ra chén vừa chú ý tới Nhậm Thanh Thanh.
Quân Linh Ưu nhìn khuôn mặt đầy lo lắng cùng đôi mắt long lanh ngập nước của cô ta một cách hứng thú.
Nhìn thế này thì thật đúng là một chị gái nhỏ đáng yêu đang lo lắng cho em gái.
“Tiểu Hoan, em không sao chứ?” Nhậm Thanh Thanh có chút khó hiểu nhìn Quân Linh Ưu.
“Không sao.” Quân Linh Ưu nhếch môi cười.
“Chị xin lỗi, lúc đó chị vốn nên đi cùng em mới phải, nhưng mà vì lúc đó chị phải đi cùng với ba đón tiếp khách mời nên mới không thể ở đó cùng với em cho nên em mới bị trượt chân ngã xuống hồ. Em sẽ không trách chị chứ?” Nhậm Thanh Thanh kéo kéo tay của cô mà làm nũng, cái miệng nhỏ chu ra đầy đáng thương.
Nhậm Thanh Thanh này cũng khá lắm, cô ta biết rất rõ nguyên chủ bất mãn với cô ta nguyên nhân chính cũng là vì cha Nhậm.
Bây giờ cô ta lại đứng ở đây hoa chân múa tay nói rằng cô ta phải đi cùng với cha Nhậm đón khách mà việc đón khách này thì một đứa con ngoài giá thú như cô ta có thể làm sao?
Cô ta nói như vậy chính là vừa khoe khoang rằng cô ta mới là người được ông Nhậm yêu thương nhất.
“Cô chắc chứ?” Quân Linh Ưu nắm lấy tay của cô ta, khẽ cười một tiếng.
“Ý em là sao?” Nhậm Thanh Thanh có chút hoảng hốt nhìn cô, cô ta muốn rút tay ra khỏi tay cô nhưng dù làm thế nào thì cũng không rút ra được.
“Cô chắc chắn rằng lúc đó cô đang ở với ba tôi sao?” Quân Linh Ưu nhìn ngoài cửa ra vào, sau đó thì nâng cao âm lượng lên: “Cô chắc chắn rằng cái lúc mà tôi bị người ta đẩy xuống hồ thì cô đang ở với cha tôi sao?”
“Em nói vậy là sao chứ? Chị không hiểu!” Nhậm Thanh Thanh lúc này lại càng hoảng hốt hơn.
Trong trí nhớ của cô ta, Nhậm Thanh Hoan là một kẻ ngu ngốc ồn ào không biết nói lý lẽ, nếu như nghe thấy những lời mà cô ta nói vừa rồi chắc chắn sẽ điên lên mà hất cô ta ra rồi chửi bới.
Nhưng mà Nhậm Thanh Hoan lúc này lại quá mức bình tĩnh.
“Cô hiểu ý tôi là gì!” Quân Linh Ưu nhìn thẳng vào mắt của cô ta mà nói rõ từng chữ một.
“Chị… Chị chỉ là nghe nói em bị rơi xuống hồ. Mà ở đó lại rất tối, hơn nữa bình thường Tiểu Hoan vẫn rất tốt không gây chuyện với ai nên chị chỉ nghĩ là em bất cẩn rơi xuống hồ!” Nhậm Thanh Thanh cắn cắn môi, nước mắt chực chờ muốn rơi xuống.
Mẹ Nhậm lúc này cũng ngừng tay lại, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thanh Thanh, bà đúng là quá sơ suất rồi. Từ lúc con gái bà bị rơi xuống hồ, điều duy nhất mà bà nghĩ đến chính là hy vọng cô bình an và có thể nhanh chóng khỏe lại.
Dù sao thì Nhậm Thanh Hoan bình thường vốn rất hiếu động mà lại khá hậu đậu nên bà cũng không quá nghi ngờ.
Nhưng lúc này nghe những lời mà cô nói, thì trong lòng bà liền dấy lên nỗi nghi ngờ rất lớn.