Linh Ưu cầm ly trà sữa trong tay mà hút liên tục.
Cay quá!
Hu hu, sống rồi!
[Cũng là do cô thôi, cô trách được ai?] Hệ thống bay bay bên cạnh khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.
“Tôi là loại không biết thương hoa tiếc ngọt vậy à?” Linh Ưu nhàn nhạt liếc nhìn hệ thống một cái.
[Thương hoa tiếc ngọc thì được cái gì? Chẳng được gì cả! Lại còn phiền phức!] Hệ thống bên cạnh bĩu môi.
“Anh có người yêu không?” Linh Ưu đột nhiên bất thình lình hỏi một câu.
[Chưa có? Hỏi làm gì?] Hệ thống có chút mờ mịt nhìn cô.
“Muốn biết tại sao không?”
[Vì tôi không thích.] Còn phải hỏi sao?
“Sai rồi! Vì anh vừa nhạt nhẽo lại vừa không biết cái gì gọi là phong tình! Loại như anh ngoại trừ nhà anh khá giàu, giàu và rất giàu ra thì anh nằm mơ mà có người yêu!”
[...] Loại như tôi thì sao!
Hệ thống hừ lạnh một tiếng rồi biến mất, sau đó thì đột nhiên cao lãnh phát nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời ký chủ vào trong bar sàn quẩy trong hai tiếng và tiêu hết ít nhất là 50 triệu.]
Linh Ưu: ???
Sao đột nhiên lại có nhiệm vụ phụ?
Đã quẩy rồi lại còn phải tiêu tiền nữa à?!?
[Ký chủ, hệ thống nhà bên nói rằng tiêu tiền sẽ khiến con người ta thoải mái.]
“Vậy tiền đâu mà tiêu? Tôi lấy đâu ra 50 triệu?” Linh Ưu trợn mắt nhìn quán bar trước mặt.
Tại sao cô lại đi tới đây để mà cái hệ thống này có thể có cơ hội hố cô cơ chứ?
“Hệ thống…” Tôi sẽ khóc đó!
[Mời cô, cô cứ khóc đi, nhưng hủy nhiệm vụ là không thể nào!] Hệ thống lạnh lùng lên tiếng.
“Một mỹ nhân như tôi khóc lóc trước mặt anh mà anh vẫn lạnh lùng như vậy, đáng đời không có bạn gái!” Linh Ưu liên tục phun tào trong lòng.
[Thay vì đứng đây để mà phun tào toi thì ký chủ vẫn nên nghĩa cách kiếm tiền để mà quẩy đi. Gia hạn thời gian trong ba tiếng nếu như cô vẫn không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có xử phạt!] Hệ thống tiếp tục lạnh lùng.
Tôi là hệ thống lạnh lùng!
Linh Ưu “...”
“Xử phạt gì? Mà chỉ cần tôi tiêu ra 50 triệu là được? Hay là người khác tiêu trên danh nghĩa của tôi cũng được?”
[Hệ thống sẽ tước quyền sử dụng thân thể của nguyên chủ và sẽ dùng để làm ra những chuyện sai trái hoặc xấu hổ. Sau đó thì cô muốn giải quyết hay xử lý thế nào thì tuy cô. Trên danh nghĩa của cô cũng được.]
“...” Thật tàn nhẫn!!!
Hoảng sợ-ing.
[...] Với cô thì phải mạnh tay như thế này mới được. Hoàn toàn không thể dịu dàng được!
Hệ thống bày tỏ cực kỳ mệt mỏi.
Linh Ưu uống xong miếng trà sữa cuối cùng rồi liền vứt vào trong thùng rác.
Sau đó thì cô mới nhanh chóng đi về phía quán bar.
Thật không hiểu được vào bar quẩy thì liên quan tới chuyện đi tới đỉnh cao nhân sinh?
[Một kẻ chỉ muốn sớm được bay màu như cô thì làm sao hiểu được thú vui của những người có tiền có quyền chứ?] Hệ thống đầy khinh bỉ nói, nếu như Linh Ưu đoán không sai thì anh đang liếc mắt nhìn cô.
Rốt cuộc là cái hãng nào đã làm ra cái loại hệ thống này vậy?
Trải nghiệm cực kém!
Cô muốn khiếu nại!!!
[...] Mời cô. Tôi sợ cô chắc?
Bên trong quán bar âm nhạc xập xình, bên trong có đủ loại đèn neon đủ màu chiếu sáng, nhưng chỉ là những ánh sáng rất yếu nên chung quy bên trong vẫn rất tối.
Ngay khi Linh Ưu vừa đi vào trong quán bar thì trước mặt liền nhảy ra một cái bảng tính giờ và một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
[Thông báo từ hệ thống: bắt đầu tính thời gian làm nhiệm vụ. Thời gian kết thúc nhiệm vụ còn 1:59:58. Chút ký chủ làm nhiệm vụ vui vẻ.]
Vui vẻ cái con khỉ!
“Mà khoan đã! Hệ thống, anh còn đổi cả giọng nói cơ à?”
[Không có, đó là giọng của hệ thống duy trì. Còn tôi là hệ thống quản lý.]
Còn có cả hệ thống duy trì cơ à? Nó dùng để làm gì?
[Để điều hành, duy trì thiết lập và quản lý và cả rất nhiều việc khác như phát nhiệm vụ, tính điểm, dịch chuyển vị diện.]
“Vậy còn cần anh làm gì?” Không phải chỉ cần cái hệ thống duy trì nầy là đủ à?
[Nếu cái hệ thống đần độn đó thật sự được việc thì còn cần tôi ở đây à! Cô còn không mau làm nhiệm vụ đi! Lảm nhảm cái gì!] Hệ thống đột nhiên bực tức xù lông lên rồi đột nhiên offline mất.
Linh Ưu “...” Tôi chỉ hỏi vậy thôi, anh đầu cần phải nổi điên rồi offline như vậy luôn chứ!
Hệ thống duy trì [...] Tôi vô cùng được việc đấy nhé!
Linh Ưu nhanh chóng đi tới bên bàn tiếp tân, gọi một ly Margarita cocktail.
Anh chàng Bartender nở một nụ cười ngọt ngào với cô, “Loại cocktail này rất mạnh, không biết quý cô đây có muốn cho thêm một ít syrup đường để dễ uống hơn không?”
“Không cần đâu anh đẹp trai, tửu lượng của tôi rất tốt, anh cứ để nguyên vị cho tôi là được.” Linh Ưu mỉm cười trả lời, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy anh ta có chút quen mắt.
“Vậy sao? Các quý cô khác khi đến đây thường sẽ chọn các loại cocktail khác có vị dịu nhẹ và ngọt ngào như là Tequila Rose Spritz hơn. Quý cô đây thật đặc biệt.” Anh chàng Bartender vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, đôi tay nhuần nhuyễn làm ra những động tác đẹp mắt.
“Đây chắc hẳn là một lời khen đúng không? Tôi thấy vui đấy!” Linh Ưu chớp chớp mắt, không chút khách khí nhận lời khen của anh chàng Bartender.
“Một ly Margarita cocktail của quý cô đây.”
“Cám ơn anh đẹp trai.”