Linh Ưu ngồi trên cái ghế mềm cạnh cửa sổ đọc sách ăn bánh.
Sau này sẽ không thất thố như vậy nữa!
Thật quá mất mặt!
[Thật không hiểu được tư duy của cô.] Hệ thống khinh thường liếc cô một cái, vừa liếc vừa thó một cái bánh trên đĩa.
“Anh còn ăn được cả bánh cơ à?” Linh ưu không thèm để ý tới câu nói của hệ thống, trợn mắt nhìn vết cắn xinh xinh trên cái bánh trên tay của hệ thống.
Bé Su thân yêu chị không cứu được em rồi!
[Tại sao tôi lại không thể ăn được?] Hệ thống cắn thêm một cái nữa, khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.
“Tôi cứ tưởng là máy móc thì không ăn được?” Linh Ưu dùng ánh mắt dò xét mà nhìn hệ thống.
[Tôi…] Hệ thống vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao lại dừng lại đúng lúc rồi nói: [Tôi muốn ăn thì liền ăn! Cô quản được tôi chắc?]
Linh Ưu: “...” Mi chờ chút! đột nhiên nổi bệnh kiều là ý gì?
Từ chối hiểu biết thêm về tư duy của hệ thống thiểu năng!
Mi ỷ mi là hệ thống mà muồn xù lông lên lúc nào thì xù chắc?
Linh Ưu không thèm để ý tới hệ thống nữa, ôm chặt đĩa bánh mà tiếp tục đọc sách.
Liên tiếp ba ngày sau đó Nhậm Thanh Thanh đều không có quay về nhà, tối ngày thứ ba thì Linh Ưu nhận được một cú điện thoại từ Khúc Tiếu Vy.
Lý do của cuộc gặp rất đơn giản, muốn mời cô ăn cơm tiện thể muốn cảm ơn cô.
Mà vừa hay tối hôm đó Linh Ưu cũng có việc ở gần đó, thế là cô tiện thể tạt qua gặp Khúc Tiếu Vy một chút.
Nơi mà Khúc Tiếu Vy hẹn gặp cô là một nhà hàng Tây có tên là The Silence Of The Pain tức là sự yên lặng của nỗi đau.
Thật không hiểu chủ nhà hàng này mắc cái mao bệnh gì mà lại đặt cái tên như vậy.
Linh Ưu ngơ ngẩn nhìn cái bảng đó một lúc rồi mới bình ổn lại tâm trạng mà đi vào bên trong.
Khúc Tiếu Vy đã sớm đến nơi rồi, đang ngồi đợi cô ở một cái bàn trong góc khuất nhà hàng.
Sắc mặt của cô ấy lúc này đã tốt hơn lúc mà Linh Ưu rời khỏi căn nhà đó, đúng là tinh thần của cô ấy tốt thật.
Linh Ưu tới nơi thì rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã tự nhiên mà gọi phục vụ tới rồi gọi thức ăn.
Khúc Tiếu Vy thì từ đầu tới cuối chỉ nhìn cô không nói.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Linh Ưu nhàn nhã lau muỗng và nĩa, sau đó thì cười cười nhìn Khúc Tiếu Vy: “Chắc không phải là cô gọi tôi tới đây chỉ là để nhìn tôi ăn thôi đó chớ?”
Khúc Tiếu Vy lúc này mới thở dài một tiếng, giọng nói đầy áy náy: “Cám ơn… Và xin lỗi cô.”
“Ồ. Tiện tay mà thôi.” Linh Ưu không mặn không nhạt mà ồ một tiếng, lưu loát cắt miếng thịt trên đĩa ra.
“Thật không nghĩ tới trước đây tôi vẫn luôn gây khó dễ cho cô như vậy, vậy mà lúc tôi gặp chuyện cô lại không ngại nguy hiểm tới cứu tôi.” Khúc tiếu vy lại càng thấy áy náy nhiều hơn.
“Cô không cần phải cám ơn tôi, hay là áy náy gì cả. Dù sao thì cứu cô cũng chỉ là vì tiện tay và cũng là vì tôi không muốn để người bắt cóc cô toại nguyện mà thôi.” Linh Ưu ăn một miếng thịt, vẫn dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng như cũ.
“Cô biết người cho người bắt cóc tôi là ai sao?’ Khúc Tiếu Vy nhíu mày nhìn cô.
“Khó đoán lắm sao?” Linh Ưu cười một cách đầy ẩn ý mà nhìn cô ấy.
“Nhậm Thanh Thanh.” Lúc nói ra lời này, giọng nói của Khúc Tiếu Vy vẫn còn pha chút nghi ngờ thậm chí là không thể tin được.
“Bingo! Cô đã đoán đúng rồi! Nhưng sẽ không có quà đâu à nha!” Linh Ưu cười tươi như hoa mà nhìn Khúc Tiếu Vy.
“Làm sao được cơ chứ? Tôi có làm gì cô ta đâu?” Khúc Tiếu Vy không thể tin được mà nhìn Linh Ưu, giọng nói không nhịn được mà có chút cao lên.
“Cô kết bạn với tôi đi.” Linh Ưu vẫn tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt, lấy điện thoại ra mở Facebook lên rồi đưa giao diện trang cá nhân của mình ra cho Khúc Tiếu Vy.
“Cô quả nhiên là rất thích Cẩn Mặc nhỉ?” Khúc Tiếu Vy nhìn một chút, lấy điện thoại ra bấm bấm.
Hả? Gì? Ai biết đâu? Thích cái gì mà thích chứ?
Cô thu điện thoại về rồi nhìn nhìn một chút, đập thẳng vào mắt cô lúc này chính là dòng mô tả với mấy trái tim màu đỏ, đỏ đến chói hết cả mắt chó!
Vĩnh ái là Mặc, tình là tương tư.
Mẹ nó!
Linh Ưu vừa nhìn thấy dòng mô tả thì thật muốn phun luôn ngụm thịt trong miệng ra.
Nguyên chủ này cũng quá văn vẻ rồi!
Lại đặc ra cái dòng mắc ói như thế này!
Linh Ưu nhanh chóng vào trong giao diện chỉnh sửa, cô xóa dòng đó đi, suy nghĩ một chút rồi mới thêm dòng mô tả mới vào.
The Silence Of The Pain.
[Không phải vừa nãy cô vừa mới nói chủ nhà hàng này có bệnh à? Bây giờ lại dùng cái từ của người ta?] Cô cũng ít có bệnh lắm!
“Tôi vui lòng là được! Cần anh quản tôi à?” Linh Ưu thầm liếc hệ thống và hất mặt lên ở trong lòng.
[...] Bệnh thần kinh!