Mà hiện tại, bên trong căn nhà thì anh Lâm đang ngồi vắt vẻo trên ghế chỉ đạo mấy người kia lắp đặt máy quay và chuẩn bị dụng cụ để hành sự.
Còn Khúc Tiếu Vy thì được đặt trên ghế sopha, lúc này thì cô ấy đang cầm cái điện thoại đã sớm hết pin tắt ngúm mà run rẩy.
Bây giờ trong lòng của cô ấy đã sớm loạn thành một đoàn, toàn bộ sự dũng cảm của cô ấy đều gần như đã bị dùng hết sạch sau khi bị bế vào và quăng xuống cái ghế sopha này.
Ngay khi mà cô ấy bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, thì một âm thanh nho nhỏ đột nhiên vang lên.
Lúc đầu cô vẫn cứ nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng sau đó thì những âm thanh kia lại càng lúc càng đi vào trong một quy luật.
Một quy luật mà cô ấy vô cùng quen thuộc, là mã Morse.
Khúc Tiếu Vy hơi hí mắt ra, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Lúc này thì cô ấy mới phát hiện ra, hóa ra là trước mặt cô ấy có một cái cửa sổ sát đất, mà lúc này bên ngoài cửa sổ có một người đang đứng đó.
Người đó chính là người mà cô ấy từng xem là tình địch, là một kẻ ngốc chỉ biết gây chuyện, là Nhậm thanh Hoan.
Không biết tại sao, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô, Khúc Tiếu Vy lại cực kỳ an tâm.
Quân Linh Ưu tiếp tục gõ gõ tay lên tấm kính.
K H Ô N G S A O C H Ứ
Khúc Tiếu Vy gật gật đầu tỏ vẻ mình không sao, khóe mắt đỏ lên, nước mắt như chực chờ chảy xuống.
”Anh Lâm, khi nào thì chúng ta mới bắt đầu?” Một giọng nói có chút chói tai vang lên.
“Phía bên kia muốn chúng ta sớm bắt đầu, vẫn nên làm nhanh thôi, xong sớm về sớm.” Anh Lâm nói.
Khúc Tiếu Vy giật nảy mình, theo bản năng hơi ngoái đầu lại nhìn.
“Ái chà, con nhỏ này mới đó mà đã tỉnh rồi sao? Chúng ta cũng đỡ mất công phải gọi nó dậy!” Tên có giọng nói chói tai kia nói.
Vừa nói, hắn ta vừa đi tới bên cạnh Khúc Tiếu Vy, đưa tay nâng cằm của cô ấy lên mà ngắm nghía.
Khúc Tiếu Vy hoảng sợ liên tục lắc đầu, ánh mắt lại hoảng hốt nhìn về phía cửa sổ sát đất, nhưng lúc này ở đó lại trống không, không có bất kỳ ai đứng ở đó cả.
Quân Linh Ưu lúc này đã leo được lên tới tầng hai, đang đứng nấp bên ngoài cửa sổ.
Bên trong căn phòng lúc này vậy mà lại có ba tên đàn ông lực lưỡng, cộng thêm hai tên ở dưới nhà nữa vậy là tới năm người.
Mẹ nó chơi lớn vậy à?
Mà ở trong phòng mọi thứ đều được lắp đặt rất tốt, có tới ba cái máy quay phim tất cả, thậm chí lại còn có cả bảng hắt sáng.
Đây là đoàn đội chuyên bắt cóc và ấy ấy ẩy ẩy tập thể loại chuyện nghiệp đã qua đào tạo à?
Quân Linh Ưu thử đẩy nhẹ cái cửa sổ.
Đã bị khóa mất rồi, cũng kỹ thật đấy!
Hệ thống, mở khóa!
[...] Mở cái đầu của cô ấy! Cô coi tôi là cái chìa khóa vạn năng à?
Hừ! Uy danh mặt mũi của tôi còn đâu nữa!
Ba giây sau đó, ổ khóa của cái cửa sổ nhẹ nhàng được mở ra, hoàn toàn không gây ra một chút tiếng động nào.
[...] Ông đây là thấy cô đáng thương nên mới mở cửa! Hừ!
Quân Linh Ưu khinh bỉ liếc nhìn hệ thống đang ngồi tự kỷ ở một bên một cái rồi không thèm chú ý tới anh ta nữa.
Cửa sổ đã mở ra rồi, hiện tại thì bên trong vẫn còn ba tên đàn ông lực lưỡng kia nữa.
Cô vẫn nên bỏ chạy một mình hay là để Khúc Tiếu Vy lại rồi bỏ chạy đây?
[...] Thần kinh! Thần kinh! Thần kinh!
Xông vào thì sao nhỉ? Sẽ không bị bắt quay Mv luôn đó chứ!
Quân Linh Ưu trợn mắt nhìn vào bên trong, nửa ngày sau vẫn không có chút động đậy nào.
Ngay lúc mà hệ thống cho rằng cô sẽ nhảy xuống đất đợi cảnh sát tới thì, đột nhiên choang một tiếng, cái cửa sổ trước mặt bị vỡ ra một cái lỗ lớn.
[...] Hả?
Quân Linh Ưu sau khi đôi đá xong thì liền trầm mặc thu tay lại, nhanh chóng bám lên cây xà ngang ở phía trên cửa sổ.
[...] Chờ chút! Cái cục đá siêu to khổng lồ đó ký chủ lấy ở đây ra vậy hả!?!
Hệ thống há hốc miệng nhìn cục đá vừa an toàn tiếp đất ở trong phòng.
Mà ngay lúc này thì ba người ở trong phòng cũng giật mình, một tên nhanh chóng lao về phía cửa sổ, nhanh chóng mở cửa ra mà hét lớn: “Đứa ranh con nào? Con mẹ nó lại dám…”
Tên lực lưỡng kia còn chưa nói hết câu thì Quân Linh Ưu đã nhảy xuống, trực tiếp dùng cả hai chân mà đạp vào mặt của tên đó.
Hắn ta lập tức mất đà mã ngã ra đằng sau, cả tấm lưng của hắn ta ngay lập tức bị mảnh kính dưới sàn nhà găm vào khiến hắn ta đau đớn hét lên một tiếng.
Quân Linh Ưu nhanh chóng dẫm lên hắn ta mà phi vào bên trong, còn tiện tay nhặt lấy một mảnh kính lớn.
Trong lòng vẫn đang thầm tính toán.
Ngay lúc mà một tiên lao ra thì cô sẽ nhảy bổ vào mặt hắn ta khiến hắn ta ngã xuống đàm thủy tinh dưới nhà, xem như một tên tạm mất đi khả năng tấn công.
Hai tên còn lại sau khi nhìn thấy tình cảnh đó thì sẽ mất ít nhất 3 giây để phản ứng lại.
Lợi dụng lúc này, cô chỉ cần hạ một trong hai tên vẫn còn đang bất ngờ kia.
Cô nhào tới, mảnh kính mang theo tiếng xé gió mà lao vun vút tới một tên đang đứng gần cô nhất, hắn ta ngay lập tức lùi ra sau theo bản năng, cô liền lập tức đưa chân ra gạt chân hắn ta khiến hắn ta ngã xuống, đồng thời nhanh tay chặt một cú vào bên cổ của hắn ta khiến hắn ta bất tỉnh nhân sự, vậy là xong hai tên.
Cái chính bây giờ là tên còn lại đang ngồi trên ghế, cũng là tên to con nhất.
Quân Linh Ưu nhanh chóng xác định tên kia đã ngất, thì liền nhìn về phía tên còn lại đang ngồi trên ghế, nhanh chóng lấy đà muốn lao tới.
Tên kia vừa thấy cô nhìn lên thì đột nhiên đứng bật dậy, liên tục lùi ra đằng sau rồi dựa hẳn vào tường, ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, liên tục thở hồng hộc, một chân đạp vào tường làm điểm tựa, hai tay đưa lên ôm ngực: “Á! Đừng đánh em!”
Quân Linh Ưu “...”
[...]
Cô nhanh chóng đi về phía hắn ta, hoàn toàn không hề đánh mất cảnh giác, ngay khi tới gần thì cô liền đưa tay lên muốn chặt xuống để mà đánh ngất hắn ta.
“Á á á á! Nữ hiệp! Đừng mà!” Hắn ta nhanh chóng ôm lấy đầu, một chân co lên, hoảng sợ đến run lẩy bẩy.
Mịa! Lại còn cái thể loại này nữa à?!?
Quân Linh Ưu nhìn cái bộ dạng của hắn ta, sợ đến trượt tay đánh xuống.
Tên cuối cùng, ngất!
Hết thời gian.
Quân Linh Ưu nhìn về phía cửa phòng, quả nhiên là hai tên còn lại đang đứng đó mà trố mắt nhìn cô.