Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Chương 140: Ranh giới (6)





Hạ Hàn và Lẫm Triệt dạ dạ vâng vâng rồi nhanh chóng thu lại video. Hạ Hàn sau khi chắc chắn rằng giáo sư Thẩm đã đi rồi thì mới vụng trộm lấy nước ngọt và bắp rang bơ được giấu dưới bàn ra.

“Giật cả mình, còn tưởng là bị phát hiện ra ngồi ăn trong giờ làm việc rồi chứ! Cũng may mà tôi phản ứng nhanh!” Hạ Hàn vỗ vỗ ngực, làm ra vẻ như là vừa rồi sợ lắm vậy.

“Cậu chỉ giỏi bày trò mạo hiểm thôi!” Lẫm Triệt liếc nhìn anh ta một cái rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

“Hì hì hì, cậu không thấy là cuộc sống phải hoảng sợ một chút mới vui sao?” Hạ Hàn cười cười, nói xong thì lại ngồi vào ghế. Tiếp tục công cuộc ăn bắp rang bơ uống nước ngọt xem đánh nhau.

Nhưng vào lúc này thì Linh Ưu cũng đã xử lý xong đám thuộc hạ của Cao Huấn Khanh rồi. Bây giờ cô và Cao Huấn Khanh đang mặt đối mặt nhìn nhau mỉm cười.

Cô gái kia đứng đằng sau, cách Linh Ưu khoảng năm bước chân nhìn bọn họ bĩu môi. Cứ cười cười với nhau như hai đồ thần kinh vậy, hai người này đều là biến thái à?

“Ài, chán vậy. Đã đánh xong rồi à?” Hạ Hàn thở dài một hơi, bỏ một hạt bỏng vào trong miệng cực kỳ tiếc nuối nói.

“Lạ thật!” Lẫm Triệt vốn đang mặc kệ anh ta chơi gì thì chơi, lại đột nhiên lên tiếng.

“Cái gì lạ cơ?” Hạ Hàn hút một ngụm nước ngọt, giương đôi mắt cún con cực kỳ mong chờ nhìn Lẫm Triệt.

Ở đâu có chuyện, ở đó có Hạ Hàn!

“Cậu không thấy cách đánh nhau của cô ấy rất lạ sao?” Lẫm Triệt khinh thường liếc Hạ Hàn một cái.

“Có gì đâu mà lạ? Đánh rất dứt khoát. Đánh đâu trúng đó… Ô là la…” Hạ Hàn chưa kịp nói xong thì đột nhiên phát hiện ra vấn đề: “Làm sao mà cô ấy có thể biết được điểm yếu của bọn họ để mà đánh vào vậy nhỉ?”

“Đúng vậy. Hơn nữa vừa rồi giáo sư Thẩm đột nhiên chạy vào đây gấp tới như vậy thì có lẽ có chuyện gì đó xảy ra. Dù sao thì bên chúng ta không báo có chuyện lạ thì ngoài kia cũng không thể biết được. Tôi ra báo cho giáo sư Thẩm một tiếng. Cậu đừng có mà quậy!” Lẫm Triệt sắp xếp xong giấy tờ, trước khi rời khỏi phòng còn hung dữ lườm Hạ Hàn một cái.

“Làm như tôi chỉ biết quậy không bằng!” Hạ Hàn bĩu môi tiếp tục nhìn lên màn hình.

Linh Ưu lúc này đã được Cao Huấn Khanh mời tới ở trong một phòng riêng, dường như anh ta bận việc gì đó nên chỉ còn có Linh Ưu và cô gái kia ở trong phòng.

“Có thể cho tôi biết cô tên là gì không?” Linh Ưu mỉm cười dịu dàng hỏi.

“Kỷ Lâm Anh. Anh cũng đừng cười kiểu đó nữa có được không? Ghê chết đi được!” Kỷ Lâm Anh trừng mắt nói.

“Văn Thời?” Linh Ưu thôi không cười nữa, đột nhiên ghé sát Kỷ Lâm anh mà hỏi.

“Ờ…” Kỷ Lâm Anh cũng không trưng ra bộ mặt xéo sắc nữa, chu môi nói.

“Con gái?” Linh Ưu lời ít ý nhiều hỏi.

“Không có! Mẹ của thân thể này vì sợ rằng thân thể này sẽ vướng vào vòng xoáy địa vị dẫn tới đau thương chết chóc. Vậy nên ngay từ khi bà ấy sinh Kỷ Lâm Anh ra đã nói Kỷ Lâm anh là con gái.” Văn Thời vội vàng xua xua tay nói, sau đó mới tò mò hỏi lại: “Nguyên chủ của em giả trai để tranh giành địa vị à?”

Linh Ưu cười tươi như hoa nhìn Văn Thời, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh. Ngay lúc mà Văn Thời còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã dùng tốc độ cực nhanh ép tay của Văn Thời vào đũng quần của cô.

Văn Thời “...” Cái… Cái này… Quen quá...

“A a a a a a a a a a a a a a!!!”

“Kỷ tiểu thư! Có chuyện gì?!” Cao Huấn Khanh không biết từ đâu xông vào phòng, cực kỳ lo lắng hỏi. Lo lắng tới mức còn quên mất phải giữ gìn hình tượng ưu nhã của bản thân.

Văn Thời sợ tới mức rớt luôn khỏi ghế sopha, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Kỷ tiểu thư, có phải là cậu ta ức hiếp cô không? Nếu cô muốn tôi có thể ném cậu ta ra khỏi đây ngay bây giờ!” Cao Huấn Khanh dường như bị bộ dạng đó của Văn Thời dọa sợ, vội vàng nói.

“Ai nói tôi muốn ném anh ta ra ngoài? Tôi thích bị ức hiếp đó có được không hả?” Vừa nghe thấy Cao Huấn Khanh muốn ném Linh Ưu ra ngoài thì Văn Thời đã nổi giận rồi xù lông lên.

Cao Huấn Khanh “...” Từ chối hiểu phụ nữ!

Linh Ưu ngồi bên cạnh híp mắt nhìn hai người họ đang tranh cãi. Cao Huấn Khanh dường như rất để tâm đến Văn Thời. Hay là cô…

[Cho nổ trụ sở!]

Linh Ưu “...” Hệ thống, mi đã ăn không ngồi rồi mà còn muốn dụ dỗ tôi làm chuyện bậy bạ à?

[Tôi còn chưa tính sổ cô việc cô che chắn tôi đâu!]

Vậy thôi!

[Ai nói thôi? Nè nè ký chủ, cô làm sao biết được điểm yếu của mấy người kia vậy? Nói cho tôi biết được không?]

Cái này là bí mật lớn, vậy nên chúng ta trao đổi đi.

[Trao đổi gì?]

Hệ thống các người có hai người khác nhau đúng không?

[Đúng dị. Bây giờ nói cho tôi biết cô làm thế nào đi?]

Tôi vẫn chưa nói ra điều kiện trao đổi mà? Tôi chỉ muốn hỏi bừa xíu thôi.

[...] Lừa đảo!!!

Tại sao hệ thống lại đổi người vậy?

[Cái này có phải là điều kiện trao đổi không?]

Phải.

[Bởi vì người đó không thể tới đây làm việc được nữa. Bây giờ cô nói cho tôi biết được chưa?]

Thật ra tôi là thần sáng thế.

[...] Đừng để tôi chửi thề!

...

Văn Thời: Ê từ từ! Tôi muốn đổi!! Sao tình yêu của người ta thì hạnh phúc biết bao, còn tôi thì đau khổ vậy hả?!?

Linh Ưu: Tối rồi, chúng ta lên giường tâm sự đi~

Văn Thời: Anh nằm trên thì chúng ta còn tâm sự được một chút!

Linh Ưu: Không anh!

Văn Thời: Hủy vị diện này và cho tôi một người vợ đi!

Sênh: Không cưng!

Văn Thời: Vậy cho tôi nằm trên đi, tác giả ma ma~

Sênh: Chuyện phản khoa học quá, viết không nổi.

Văn Thời: "..." Phản con khỉ!

Sênh: Cơ hội nè, hỏi ý độc giả đi =v= Thăng hoa hay cúc nở hoa đều ở độc giả nha~

Văn Thời: Vote tôi nằm trên hoặc bay acc!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv