“Được rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Đừng vì mấy chuyện thế này mà làm cho yến tiệc mất vui.” Linh Ưu nhìn lên, người vừa lên tiếng là một nam nhân áo tím.
Không nhận ra hắn ta là ai, trước nay cũng ít khi được nhìn thấy hắn ta. Có lẽ là vì muốn người khác ít chú ý tới những kẻ mang tội, nên những kẻ mang tội đều là những người khá bình thường trong giới quý tộc.
Trong số bọn họ thì có lẽ cô là người không bình thường nhất. Lúc trước thì là con gái của một trong các vị quan có ảnh hưởng lớn trong triều, sau đó thì ở vị trí An Nhàn Vương phi mà nhiều người thèm ước, bây giờ thì hiện đang là con gái của gian thần sắp bị chém đầu.
Là người mà nhiều người chú ý!
Cô còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên bên tay phải bị người nắm chặt lại, nhìn qua mới biết hóa ra là Văn Thời.
“Làm sao vậy?” Linh Ưu nhướng người qua khẽ hỏi.
“Không gì.” Văn Thời cực kỳ khó chịu mà nói.
“???” Làm sao đấy?
Linh Ưu mờ mịt nhìn Văn Thời một hồi nhưng vẫn không có được câu trả lời nên lại nhìn lung tung trong điện, vừa hay lại bắt được ánh mắt từ tên áo tím kia. Dường như hắn đã nhìn cô khá lâu rồi.
Cái tên dâm dật này!
Cũng ngay lúc này thì Văn Thời đột nhiên nắm tay cô chặt hơn, hay có thể nói là không phải nắm mà là bóp chặt lấy tay của cô.
Linh Ưu đau tới mức hít sâu một hơi, nếu không phải bây giờ cô đang ở ngoài thì cô đã đấm cho hắn một cái rồi.
Văn Thời bóp tay cô cũng không lâu, cũng không biết là anh không nỡ làm cô đau hay là sợ khi quay về bị cô đánh nên không bóp quá lâu.
‘Thấy thế nào?’ Đột nhiên trong đầu của cô vang lên một giọng nói, là giọng nói của Gluttony. Nó lúc này cũng đang cực kỳ kiêu ngạo mà nhìn cô.
“Thấy cái gì?” Thấy thế nào là thấy thế nào? Là thấy cái gì?
‘Chính là biểu hiện của bọn họ đó! Cô không thấy sao? Dù đã lấy thứ đó ra rồi nhưng biểu hiện của bọn họ vẫn rất tốt.’ Gluttony càng nói lại càng kiêu ngạo.
“Ừm, thật giỏi!” Linh Ưu vui vẻ đưa tay xoa cái đầu lông xù của nó, cực kỳ hào phóng à khen ngợi nó một câu.
Vừa mới xoa xoa đầu nó được mấy cái thì cô liền cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt từ đâu đang nhìn cô.
‘Không cần chú ý tới cô ta làm gì. Là vật chủ của đố kỵ, cô ta đi đố kỵ lung tung cũng là bình thường.’ Gluttony liếm liếm chân, nhàn nhã nói.
“Chắc chuyện này không phải là do ngươi.”
‘Hì hì.’
Buổi yến tiệc kéo dài cho đến đêm, đêm vừa buông xuống thì Hoàng Đế đã dãn bọn họ ra bên ngoài. Bên ngoài lúc này đã được bố trí rất đầy đủ, bọn họ ngồi xoay vòng xung quanh một cái sân hình tròn.
Linh Ưu nhìn quanh một hồi thì mới phát hiện ra, tính cả cô thì lúc này nhưng người đang ngồi xếp thành một vòng chính xác là bảy người. Mà nếu đúng như vậy thì hai người còn thiếu, hai người mà cô và Gluttony tìm lâu nay chính là Hoàng Đế và Âm Cẩn.
Hóa ra là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cô không ngờ tới Hoàng Đế lại tự lấy mình ra làm vật chủ, còn Âm Cẩn thì cô lại hoàn toàn không hề có chút cảm ứng nào khi ở gần hắn ta.
Boss cuối trâu! Giờ làm sao?
[Ném hai quả bom vào thì bao nhiêu vấn đề đều bay hết.] Hệ thống lúc này lại đột nhiên hề hề xuất hiện.
“...” Thật ra mi không phải là hệ thống giúp ký chủ lên đỉnh nhân sinh, mà là hệ thống chế tạo khủng bố đúng không?
[Nếu việc làm khủng bố giúp cô vui vẻ thì nào, lại đây học một khóa bổ túc cách làm khủng bố!]
Cút!
Hệ thống, mi thay đổi thật rồi!
Mi càng lúc càng đen!
Linh Ưu nhìn xung quanh một vòng, cố gắng xác định xem Hoàng Đế đã bố trí bao nhiêu người ở đây. Thế nhưng cô lại không phát hiện ra ai cả, hay có thể nói là hắn ta không bố trí ai cả.
Là do hắn ta quá tự tin hay là do không thể có nhiều người vào đây?
Thị nữ dẫn đường cho cô lúc đầu cũng không dám đi sâu vào bên trong, những người hầu để bưng thức ăn lên cũng đã đi mất. Vừa nãy cô bảo gluttony kiểm tra xem thì bọn họ đều đã đi ra khỏi vườn trúc cả rồi, xem ra giả thuyết thứ hai có vẻ đúng.
‘Mặt trăng.’
“Hôm nay không thể nào có trăng được. Cho dù có thì nó cũng không thể tròn như vậy.” Linh Ưu nhìn vào ảnh phản chiếu của mặt trăng trong ly rượu đỏ.
‘Nó không chỉ tròn.’
“Mùng 7 tháng 7, huyết nguyệt sáng soi.” Linh Ưu còn đang định nhìn lên xem mặt trăng như thế nào thì đột nhiên một giọng nữ vang lên. Một nữ nhân mặc một chiếc áo choàng đen chầm chậm bước ra giữa vòng tròn.
“Thất tinh dẫn lối, thất tội tụ hội. Đại ác, hiển linh!” Ngay khi nàng ta vừa đi ra tới giữa vòng tròn thì cũng chính là lúc mà nàng ta đọc xong câu khấn.
Nàng ta vừa dứt câu, ở dưới chân Linh Ưu cũng đột nhiên sáng rực lên. Một vòng tròn ma thuật phát ra ánh sáng màu đen đang chầm chậm xoay chuyển.