Ngày Thất Tịch, ở kinh thành khắp nơi nhộn nhịp. Các tiểu thư, các công tử rủ nhau hò hẹn. Các quầy bán hàng từ trang sức đến thức ăn cũng được mở ra nhiều hơn. Trang sức rất nhiều, mà cũng có rất nhiều món ăn khác nhau nhưng nhiều nhất vẫn là cơm chó.
Thế nhưng hiện tại cả Linh Ưu và Văn Thời đều không rảnh để ăn cơm chó, vì hai người từ sớm đã được Hoàng đế cho gọi đến để dùng yến tiệc.
Trên đường đến yến tiệc thì Linh Ưu và Văn Thời bắt gặp không biết bao nhiêu ánh mắt bất thường đến từ người khác.
Dù sao thì cô hiện tại đang mang danh con của gian thần tạo phản đang chờ xử trảm. Còn Văn Thời thì cũng bị cô liên lụy mà mất đi đất phong, bị cấm túc vĩnh viễn ở kinh thành. Bây giờ ngay cả mấy cô tiểu thư nho nhỏ cũng khinh thường hai người được.
“Nàng ta là ai vậy?”
“Là Triệu Nghiên đổ sao?”
“Chính là nàng ta, nghe nói sau khi nàng ta tỉnh dậy thì đã thành như vậy. Ốm xong thì đúng là càng xinh đẹp.”
“Xinh đẹp nhưng mang danh con của gian thần có ý muốn tạo phản thì cũng chẳng để làm gì.”
“Chỉ đáng thương cho An Nhàn vương gia, trước đây vốn có thể yên ổn mà sống sung sướng. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả đất phong cũng mất luôn rồi.”
“Dù sao thì cũng chỉ là một tên vừa què vừa mù, có gì hay ho.”
“Suỵt, ngươi ăn nói cho tử tế vào!”
“Hừ, có gì phải sợ cơ chứ? Chó nhà tang mà thôi, có thể làm gì được.”
“Vậy có dám nói lại những lời đó không?”
“Đương nhiên là dám…” Hầu nữ kia định nói tiếp thì như nhận ra cái gì đó mà quay lại, không biết từ lúc nào mà Linh Ưu đã đứng sau lưng nàng ta.
Đồng bạn bên cạnh nàng ta thấy Linh Ưu thì có chút e ngại, rụt cổ lại kéo kéo tay của nàng ta ra hiệu thôi đừng nói nữa.
“Có gì mà không dám? Cũng chỉ là mấy con chó nhà tang mà thôi. Bây giờ ngươi cho rằng tên nam nhân tật nguyền của ngươi có thể làm được gì? Ta thấy ngươi bây giờ đi kiếm tên nam nhân nào đó để mà bấu víu lấy thì may ra còn sống được.”
“Quỳ xuống và câm miệng.” Linh Ưu nhếch môi nói.
“Ngươi…” Nữ Nhân kia vừa mới định nói gì đó thì đột nhiên thân thể lại như có một lực hút cực mạnh hút mạnh xuống, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Hưm, xét thấy ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống như vậy nên bản Vương Phi sẽ chỉ phạt ngơi quỳ ở đây trong vòng một canh giờ thôi.” Linh Ưu mỉm cười một cách dịu dàng, cực kỳ nhân từ mà nói. Sau khi nói xong thì cô cũng không rảnh mà chú ý tới nàng ta nữa, trực tiếp ngoảnh mông rời đi.
Cô vừa quay người đi thì đằng sau liền nổi lên một mảnh ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?”
[Ký chủ, cô đã làm gì?]
Linh Ưu vừa quay về thì Văn Thời Liền tò mò hỏi. Gần như vào ngay lúc ấy thì hệ thống cũng lên tiếng hỏi.
“Không có gì đặc biệt.” Linh Ưu nói xong thì cũng đẩy Văn Thời đi, mà cũng hoàn toàn không có ý định giải thích thêm cái gì nữa.
Văn Thời vốn cũng định hỏi thêm, nhưng mà đột nhiên trên lưng có cảm giác nhồn nhột, hóa ra là Linh Ưu dùng ngón tay nhẹ nhàng viết chữ lên lưng của anh.
‘Sau này sẽ nói với anh sau.’
Đầu năm nay muốn yêu đương với cô vợ nhỏ cũng thật khó khăn. Phải lén lén lút lút như thế này đây.
Tổn thương lắm chứ có đùa đâu.
“Vương gia, Vương phi, mời đi theo nô tỳ.” Cả hai đi đến trước Ngự Hoa Viên thì đã có thị nữ đợi sẵn, hai người vừa tới thì nàng ta đã đưa tay ra hiệu mời đi theo.
Linh Ưu gật đầu rồi nhanh chóng đẩy Văn Thời đi theo.
“Những người khác không được vào cùng ạ.” Thị nữ kia vừa thấy người hầu và thị vệ của cô cùng Văn Thời muốn đi vào thì liền quay lại ngăn cản.
“Vương gia, chuyện này.” Hai tên thị vệ nhìn nhau, lo lắng nói.
“Các ngươi cứ ở đây đợi ta đi. Phụ Hoàng làm gì thì cũng có lý do của người.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Đi sâu vào trong Ngự Hoa Viên, đi qua thêm một cái cửa được giấu kín đằng sau một bức tường dây leo xanh mướt.
“Vương gia, ngài và Vương Phi cứ việc đi thẳng tới trước là sẽ tới nơi.” Thị nữ kia dẫn hai người tới đây thì không đi tiếp nữa mà khẽ lui ra ngoài.
“Được rồi, ngươi cứ đi trước đi.” Linh Ưu khẽ gật đầu, tiếp tục đẩy Văn Thời đi.
Rất nhanh hai người đã đi tới trước một cung điện nguy nga được ẩn trong rừng trúc. Mà ở bên ngoài cung điện, Âm Cẩn đang đứng đợi hai người họ.
“Bây giờ hai người chạy vẫn còn kịp.” Hai người vừa đi đến thì Âm Cẩn đã nói.
“Tại sao phải chạy?” Linh Ưu mỉm cười hỏi.
“Dù cho ngươi đã lấy được thứ đó ra ngoài thì sao? Bọn họ vẫn còn có thể thực hiện nghi lễ. Và…”
“Ta tự có dự tính riêng, ngươi không cần phải lo.” Linh Ưu tiếp tục duy trì nụ cười trên môi, nói xong thì cũng đẩy Văn Thời vào trên trong. Không muốn nói chuyện với Âm Cẩn thêm chút nào cả.
“Ta cũng không phải là lo cho ngươi!” Âm Cẩn nhìn theo bóng lưng của hai người, hừ lạnh một tiếng. Sau đó thì cũng nhanh chóng theo vào bên trong.