Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Chương 119: Vương gia ngủ ngon (21)



Linh Ưu ngồi xổm trên nóc nhà vừa ăn táo vừa nhìn xuống căn phòng ở trước mặt, bên trong vang lên tiếng cười nói cùng với tiếng la hét.

Cô vứt cái lõi táo xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một cái lọ gì đó có chứa một loại chất lỏng trong suốt. Cô lắc lắc cái lọ mấy cái, sau đó lấy một cái ống tiêm ra rút thuốc ở bên trong vào trong ống tiêm rồi phun vào trong phòng.

Phun thuốc xong xuôi thì cô nằm trên nóc nhà, ngắm nhìn những ngôi sao xa xôi. Nằm đếm sao được khoảng một trăm lẻ hai ngôi sao thì trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh bình bịch.

Chỉ chờ có thế, Linh Ưu liền nhanh chóng dỡ thêm mấy tấm ngói khác ra rồi nhảy xuống dưới. Bên trong phòng lúc này la liệt người nằm, tất cả đều đã mất ý thức.

“Công nhận thuốc dùng tốt thật. Không uổng công mình khổ công cất giữ.” Cô vui vẻ đứng chống nạnh nhìn đám người ở dưới chân, có nam có nữ. Tất cả đều ăn mặc rất mỏng manh đương nhiên là rất hở hang.

Linh Ưu khịt khịt mũi mấy cái, trong phòng lúc này có mùi ngai ngái trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi hương liệu rất khó chịu.

Cô nhanh chóng đi về phía ánh sáng màu tím, sáng đến chói mắt ở trước mặt. Nơi mà ánh sáng đó phát ra là ở trên cái giường lớn nằm ngay giữa phòng. Ở trên giường lúc này có mấy người đang nằm trên đó, có hai nam và ba nữ. Một người đàn ông trong đó chính là người đang phát ra ánh sáng màu tím.

“Thật là! Ngoan ngoãn ở yên một chỗ không phải tốt hơn sao?” Ngay lúc mà Linh Ưu vừa mới đưa tay tới trước mặt của nam nhân phát ra ánh sáng màu tím kia thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô quay người lại thì thấy Âm Cẩn đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào, trên mặt của hắn ta lúc này đang duy trì nụ cười hòa nhã.

“Vậy ngươi ngoan ngoãn để ta đi túm cổ mấy cái thứ nghịch ngợm này thì không phải tốt hơn sao?” Linh Ưu học theo hắn ta, khẽ nhếch môi bày ra nụ cười hòa nhã hỏi lại.

Âm Cẩn nhìn cô chằm chằm, cố gắng duy trì nụ cười trên môi. Hai người cứ như vậy mà mỉm cười âu yếm nhìn nhau. Trong lòng đều đang nghĩ xem nên giết đối phương thế nào.

Linh Ưu nhìn hắn ta được một lúc thì cũng bắt đầu hành động, trên tay nắm một thanh đoản kiếm lao về phía Âm Cẩn.

Âm Cẩn cũng rất nhanh chóng tiếp chiêu. Hai người đánh được mấy chục chiêu thì Linh Ưu bị Âm Cẩn đánh bay, mà cô cũng bị hắn ta đánh cho lui vài bước. Âm Cẩn nhìn thấy như vậy thì đứng nghiêm chỉnh lại khẽ phủi phủi tà áo mấy cái, dùng ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo nhìn cô.

“Ghê.” Linh Ưu cũng nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh lại mà khen một câu, đồng thời đưa ngón tay giữa ra với Âm Cẩn.

Âm Cẩn khinh thường nhìn cô, bước tới muốn túm lấy cô mang đi, nhanh chóng kết thúc chuyện tối nay. Thế nhưng hắn ta chỉ mới bước được một bước thì đã cảm thấy cô thể không đúng lắm. Một cảm giác tê dại truyền khắp người làm cho hắn ta cảm thấy choáng váng.

“Ài, thuốc bị không khí tiêu trừ nhiều quá nên lâu tác dụng quá!” Linh Ưu đứng trước mặt hắn ta khẽ thở dài lắc lắc đầu mấy cái.

Âm Cẩn gục xuống quỳ trên sàn nhà, tức giận nhìn Linh Ưu đầy đắc ý trước mặt:

“Thứ thuốc đó sao lại lâu tan như vậy!”

Hắn ta thật muốn tức chết luôn rồi, hắn ta biết cô chắc chắn sẽ dùng thuốc nên đã cố ý đợi một lúc lâu cho thuốc tan. Thậm chí hắn ta còn mở cả một cái cửa sổ ra để thuốc nhanh tan hơn. Nhưng vậy mà hắn ta vẫn dính phải thuốc!

“Thuốc hết hạn nên hơi khó đoán ấy mà.” Linh Ưu bày ra vẻ mặt buồn buồn nói. Sau khi nói xong cô lại còn lấy cái ống thuốc trong không gian ra hua hua trước mặt Âm Cẩn:

“Làm thêm miếng thuốc cho nó phê hơn nè.”

Nói rồi, cô ngay lập tức đập mạnh bình thuốc xuống duối đất. Thuốc trong ống vừa gặp không khí thì lập tức bay hơi, chưa tới mười giây thì trên mặt đất đã không còn chút nước nào. Mà Linh Ưu cũng nhanh chóng lấy ra một viên thuốc rồi cho vào trong miệng.

“Ngươi…” Âm Cẩn chỉ kịp nói ra một chữ như vậy thì lại mất đi ý thức rồi ngất đi. Linh Ưu vui sướng quay người lại đi về phía nam nhân đang phát ra ánh sáng màu tím nằm ở trên giường. Cô nhanh chóng làm theo những gì Gluttony dạy mà giải trừ đi ma vật trên người hắn ta.

Làm xong xuôi hết thảy rồi thì cô mới đi tới bên Âm Cẩn vẫn đang chổng mông ngất xỉu như một con ếch trên sàn nhà. Cô nhìn hắn ta khẽ xoa xoa cằm mà suy nghĩ.

“Nên lột đồ hắn ta ra rồi vứt ở lại đây hay là lột đồ rồi treo lên cây nhỉ?” Linh Ưu vui vẻ đưa tay tới trước mặt hắn ta, nhưng ngay khi cô vừa mới chạm vào mặt hắn ta thì đột nhiên khựng lại.

Chỉ thấy cô nhanh chóng bế hắn ta lên, một ánh sáng màu bạc vụt qua rồi biến mất tại chỗ. Để lại trong phòng là một dám hỗn độn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv